lại đây cho ông hôn một cái

Lần mang thai đầu tiên của Lugdi Bai bị sảy thai, khi cô mang thai lần thứ hai, chồng cô sợ cô gặp nguy hiểm nên đã gửi cô đến bệnh viện chính phủ ở Agra, vào ngày 25 tháng 9 năm 1925, sau khi sinh mổ, Lugdi Bai sinh ra một cậu con trai. Tuy nhiên, 9 ngày sau, vào ngày 4 tháng 10, Lugdi Bai 23 tuổi, qua đời vì sức khỏe giảm sút. Ai cũng tỏ ra bức xúc với hành động nung chảy nhẫn của tiệm vàng rồi trả lại cho khách một cục, không còn nguyên hình dạng ban đầu. Bà chủ tiệm vàng cho rằng khách biết vàng non vẫn cố tình đem bán. (Ảnh: Chụp màn hình TikTok Ơ.N.X.T) - "Bà chủ tiệm vàng làm ăn kiểu 5 'dấu hiệu' cho thấy đàn ông muốn ly hôn, nếu có nhiều hơn 3 trong số đó, phụ nữ nên cẩn thận! Đàn ông yêu - 29.09.2022 Xung đột, mâu thuẫn dẫn đến đổ vỡ, người đàn ông khi muốn ly hôn sẽ có những dấu hiệu dưới đây, nếu có nhiều hơn 3 trong số đó, phụ nữ Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Dưới sự thúc đẩy của đồng hồ sinh học, Tạ Du thức dậy từ lúc 7 giờ sáng nhưng lười biếng không chịu mở mắt. Máy điều hoà đang yên lặng chuyển động, nhiệt độ trong phòng lúc này có chút mát mẻ, cô co đôi chân đang bị lộ bên ngoài nhét vào chăn, rồi cọ cọ vào chăn mới vừa tỉnh dậy có chút lờ mờ, đặc biệt lại còn là lần đầu tiên say rượu, Tạ Du còn cảm thấy chóng mặt, ý thức vẫn còn chưa thanh lặng vài giây nghe tiếng bước chân của thợ trồng cây ngoài hoa viên nhỏ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên mở mắt, không khí sảng khoái đột nhiên nhiên trở nên lạnh lẽo bất thường, trong lòng run rẩy, nhịp tim tăng nhanh, cô… cô tối qua đã nằm mơ sao?Từng đoạn ký ức vụn vặt đang phát lại trong đầu, cô thật sự không rõ đó là trong mơ hay hiện thực, bản thân hình như đã ôm Phó Đình hoang mang quay đầu nhìn khung cửa sổ đang đóng chặt và ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, đôi chân trắng nõn mịn màng bước ra khỏi chăn đúng rồi!Con thỏ con!Tạ Du từ trên giường bò dậy, đôi chân trần dẫm lên sàn nhà gỗ bước tới phía trước ghế sofa, trên mặt bàn không hề có vật gì! Những cảnh tượng nhỏ nhặt không ngừng lặp lại trong đầu, mặc dù nhiệt độ trong phòng vừa phải nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ trong máu đột nhiên tăng cao, hai bên má và tai nóng Du vùi mặt vào tay, mất mặt quá đi!Cái đầu nhỏ bình thường không nghĩ gì nhiều đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Làm sao mà anh ấy lại vào được đây?Tạ Du đờ đẫn đứng hình ngồi trên giường nghĩ một lát, ngón tay đan lại với nhau, không biết nên giải quyết như thế nào cho ổn thỏa, cũng không biết có nên đem việc này nói với anh trai hay đầu nhìn đồ ngủ của mình, bộ đồ ngủ bằng tơ lụa gọn gàng trên người, không có nửa điểm không thoả lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầulầu, cô xếp gọn chăn bông rồi thay đồ ngủ ra, đi xuống nhìn thấy Tạ Diệc và Lạc Sanh từ bên ngoài trở về, quần áo trên người vẫn là quần áo ngày hôm qua, chỉ là bộ lễ phục trên người Lạc Sanh bị nhăn không ra hình dáng dĩ Lạc Sanh tính trước khi Tạ Du ngủ dậy sẽ quay về không ngờ lại bị bắt tại trận, cô ngại ngùng véo eo Tạ Diệc một cái, giải thích “Anh của em sắp trở về rồi, tối qua chị với anh em qua bên đó dọn dẹp một chút rồi tiện thể ngủ lại luôn”.Ánh mắt Tạ Du liếc qua cổ Lạc Sanh, mím môi cười “Anh ấy thật sự sắp trở về rồi sao?”.Lạc Sanh đi lên lầu thay quần áo, Tạ Diệc ngồi trước bàn ăn “ Ừm, anh ấy đúng lúc làm xong nhiệm vụ có kì nghỉ mấy ngày, nhân tiện đưa em đến Yến Thành sắp xếp một chút”.Tạ Du nhấm nháp cháo gạo tẻ thơm ngon, gắp một cái bánh bao gạch cua nhai chầm chậm, nghe thấy lời Tạ Diệc nói, cô dừng lại “Anh không đi cùng tụi em sao?”.Tạ Diệc vừa cúi đầu ăn vừa nói “Đợi khi nào anh hết bận sẽ đến thăm em”.Nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Tạ Diệc, Tạ Du buông đôi đũa trong tay ra, mất luôn khẩu vị “Anh có phải vẫn còn trách em không?”.Tạ Diệc nhận thấy thái độ của bản thân có chút lạnh lùng cứng nhắc, vẻ mặt lãnh đạm có chút buông lỏng, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Tạ Du, “Anh biết em đã lớn rồi không muốn tiếp tục bị quản, nhưng anh luôn muốn tốt cho em, có một số việc anh mong cả đời này em đều không cần phải hiểu”.“U U, anh biết bình thường anh bận rộn không có thời gian bên cạnh em…”“Anh, em đều hiểu”, Tạ Du gật đầu, tất cả đều vì muốn tốt cho cô, câu nói này từ nhỏ đến lớn cô đã nghe vô số lần, trước giờ cũng chưa từng hoài Sanh thay quần áo từ trên lầu đi xuống, thấy hai anh em đang lặng lẽ ăn cơm, không nói chuyện với nhau thì biết hai người lại có gì đó không thích hợp ngồi xuống bàn ăn trừng mắt nhìn Tạ Diệc một cái, rồi mỉm cười ấm áp hướng về Tạ Du “U U, tính xấu của anh em em cũng biết rồi đó, sau này ít nói chuyện với anh ấy chút, chị dâu cùng em đến trường học, anh em lo em không quen sống trong kí túc nên đã mua cho em một căn nhà, chúng ta đến đó sớm vài ngày cùng nhau trang trí nhà cửa”.Lạc Sanh lấy tay che miệng nhỏ giọng nói, “Đi đến bên đó anh em không quản em được nữa rồi, chị sẽ dẫn em đi dạo phố”.Khuôn mặt Tạ Du lúc này mới hiện lên nụ cười, cô quay sang nhìn Tạ Diệc “Em cảm ơn anh”.Lạc Sanh dưới bàn đá chân Tạ Diệc một cái, lúc này anh mới nhẹ giọng ho một cái, khoé môi nhếch lên “U U, là thái độ của anh không tốt”.Cửa phòng khách bị mở ra, Tạ Trình một thân quân phục vẫn chưa cởi ra, tư thế hiên ngang mang hai người đi vào cùng “Biết thái độ của bản thân không tốt thì nên bớt bớt lại cái tính xấu kia đi, Tạ Du cũng không phải là thuộc hạ của cậu!”.Tạ Diệc nghiêng đầu nhìn qua, ngọt ngào cười một tiếng “Anh”.Tạ Trình là con một của bác cả, cũng là anh họ của Tạ cô nhìn thấy người đằng sau lưng Tạ Trình là Phó Đình Sâm liền giật mình ngây người, líu lưỡi “Anh ta, anh ta…”.Tạ Diệc thấy Tạ Du phản ứng như vậy, liếc nhìn Phó Đình Sâm một cái, ánh mắt sắc bén “Hai người đã từng gặp mặt nhau?”.“ Chưa gặp bao giờ”“ Gặp rồi”Câu nói đầu tiên là từ phía Tạ Du, câu sau là của Phó Đình diện với ánh mắt thờ ơ không quan tâm của anh, ánh mắt chứa đựng cầu xin, nhìn anh một cách đáng Đình Sâm dưới sự áp lực hai phía từ Tạ Diệc và Tạ Trình uể oải cười một tiếng, “Tối qua hôm qua không được mời mà cùng bạn tham gia buổi tiệc, từ xa nhìn thấy cô ấy”.Nói dứt lời Phó Đình Sâm liền cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đột nhiên được hạ đàn ông đang đứng cạnh Phó Đình Sâm ánh mắt linh hoạt liếc tới liếc lui, thấy được ánh mắt của Tạ Du, nhìn Phó Đình Sâm một cách cảnh Đình Sâm nhận được ánh mắt cảnh cáo của chú hai mới thu lại điệu bộ ngang ngạnh kia, ngoan ngoãn đứng nghiêm tim đập thình thịch của Tạ Du cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến những mảnh ký ức vụn vặt ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vành tai cũng lặng lẽ đỏ mời bữa tiệc sinh nhật của Tạ Diệc đến Phó gia được Phó Thanh Đình tiếp nhận, trên người ông ấy mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, thắt cà vạt chỉnh tề, trên sống mũi cao đang mang một chiếc kính mắt gọng vàng, trong tay cầm một cặp nhỏ đựng giấy tờ, dáng vẻ trông giống như một tinh anh trong các tập Trình giới thiệu một cách đơn giản “Vị này là người con trai thứ hai của Phó gia, là một vị luật sư, còn vị này là cháu trai Phó gia, Phó Đình Sâm, cậu ấy lớn hơn U U hai tuổi”.Tạ Diệc đứng dậy bắt tay với từng người một, “Hoan nghênh hai vị, lần này làm phiền mọi người rồi”. Sau đó anh xoay người giới thiệu “Đây là vợ tôi Lạc Sanh còn đây là em gái Tạ Du”Lạc Sanh đứng lên “Mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn sáng đi, nghỉ ngơi một hôm ngày hôm sau xuất phát”.Tạ Du đứng lên cùng Lạc Sanh, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp mắt của Lạc Sanh xoay quanh Phó Đinh Sâm một vòng rồi lại nhìn đến người đang ra sức thu mình lại trong góc tường, Tạ Du không một lời chào hỏi đã ngồi xuống tiếp tục ăn Du không nhìn Phó Đình Sâm một cái nào, ngồi xuống bên cạnh Tạ Diệc còn Phó Đình Sâm ngồi chéo phía đối diện của cô, khuôn mặt nhỏ xấu hổ như muốn chui vào trong cái cả mọi người có mặt đều chú ý đến sự mất tự nhiên của Tạ Du sau khi gặp Phó Đình Sâm, đều ngầm hiểu mà không vạch trần, Tạ Diệc chỉ tưởng cô đang sợ đối diện với người Đình Sâm vẫn cười nói “Tối qua…”“Khụ, khụ, khụ…” Tạ Du sặc một cái, nhỏ giọng bắt đầu ho, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng Trình giúp Tạ Du nhuận khí, khuôn mặt cứng rắn mang theo nét dịu dàng khó nhận ra “Ăn chậm chậm thôi, không có ai giành với em đâu”.Tạ Diệc ngước mắt nhìn Phó Đình Sâm, ánh mắt tối Đình Sâm tiếp tục nói “Tối hôm qua Tạ tiểu thư rất xinh đẹp”.Tạ Trình lập tức trở nên cảnh giác, khuôn mặt nghiêm túc nói “Phó công tử, nghe nói cậu gần đây đang tìm một chiếc xe”.Phó Đình Sâm nhìn Tạ Trình một cái, lại liếc nhìn Phó Thanh Đình đang nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo, đặt đôi đũa xuống, “Đúng vậy, nghe nói đã bị Phương Chiêu Diễm lấy đi rồi”.Tạ Trình vô cảm nhếch nhếch khóe môi “Đừng tìm nữa, chiếc xe đó là quà tặng cho U U, không phải đồ của cậu thì đừng nghĩ đến nữa”.Tạ Diệc và Lạc Sanh nhìn nhau, cười thầm, cậu ta lại dám ở trước mặt Tạ Trình tỏ vẻ nịnh nọt Tạ Thanh Đình nghe ra được nội tình ở bên trong, đẩy đẩy mắt kính nhìn về phía Phó Đình Sâm, trong mắt tràn đầy hứng thú, ông ấy vẫn hiểu cháu trai của mình. Nếu như trước đây chưa từng tiếp xúc, nếu thích cô bé này, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt trưởng bối trêu chọc. “Tạ Trình, sắp không được rồi, em gái của cháu cháu đã nắm giữ từ nhỏ đến lớn, cũng không sợ đau tay”.Tạ Trình liếc ông ấy một cái,không để tâm đến lời nói vừa rồi, “ Em gái của cháu tự cháu thương, không cần người con trai khác”.Phó Thanh Đình “…”Phó Đình Sâm “…”Phó Đình Sâm từng nghe Giang Dụ nói, từ nhỏ đến lớn Tạ Du được không ít người theo đuổi, cộng hết lại chắc cũng được mấy đội quân, cô gái nhỏ từ trước đến nay chưa từng yêu đương đều do công lao của vị với người bình thường, mức độ kiểm soát em gái của vị anh trai này đã đến mức điên mắt anh hiện lên nụ cười khó giải thích, cô gái nhỏ này một khi đã báo danh đại học ở Yến Thành thì anh sẽ có biện pháp đào cái bức tường này lên, dù sao Yến Thành bên ấy của là địa bàn của bữa ăn sáng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Tạ Du ngượng ngùng thiếu chút nữa thì chui xuống gầm bàn nhưng vì phép lịch sự nên không thể bỏ đi, toàn bộ quá trình đều không nhìn Phó Đình Sâm một cái đến lúc cuối cùng ăn cơm xong, cô nhẹ nhàng nói một tiếng muốn lên lầu thu dọn hành lý bèn ở trên đó không xuống đã đến tận nhà, cô gái nhỏ thì một mực nấp trong phòng, Phó Đình Sâm cũng không thể ở trước ánh mắt nhìn anh chằm chằm của Tạ Trình đi gõ cửa phòng người lòng Phó Đình Sâm thầm than một tiếng, anh ngồi trong hoa viên gần cửa sổ phòng ngủ của Tạ Du, thấp giọng cười “Chuyện tối qua xem ra ai đó đã quên sạch rồi”.Tạ Du nấp sau rèm cửa nhìn Phó Đình Sâm đang ngồi trên xích đu của mình ở dưới lầu, cô cúi đầu cắn cắn môi, lúc này cô có chút hối hận vì đã báo danh đến Yến lòng kỳ lạ nghĩ rằng bản thân hình như đã rơi vào miệng lại cảm thấy cái ví dụ này không mấy thích hợp, nghiêng đầu nhất thời nghĩ không ra anh ấy đối xử với mình có gì không thoả tay Tạ Du vò vò rèm cửa, mặt nhỏ nhăn lại, chỉ có thể tự an ủi bản thân “Trường học to như vậy, cơ hội gặp mặt nhau nhất định sẽ rất ít”.Phó Đình Sâm nhìn thấy cô đang bối rối đứng sau rèm cửa, trong lòng lại nảy lên tâm tư muốn trêu đùa, hai tay ghép lại tạo thành cái loa hướng về phía cô “Nhuyễn Nhuyễn, sau khi đến trường học anh sẽ bảo vệ em”.Tạ Du kinh hãi, tự thấy xấu hổ muốn chết, suýt chút nữa bị dọa cho rớt ấy, anh ấy làm sao biết được cái tên “Nhuyễn Nhuyễn” này?Cô đóng cửa sổ lại đến ngồi trên ghế sofa, cặp lông mi dài mảnh khẽ rung lên, cái miệng nhỏ phồng đêm chạy đến nhà của cô, còn…còn trộm đi con thỏ của cô, còn lừa được tên của cô nữa!Tạ Du nhìn mô hình 12 con Giáp ở trên kệ, bây giờ chỉ còn lại 11 con, trong đầu cô đã thấy hình ảnh con thỏ con bị bạo hành trong tay kẻ Du trước đây nghĩ rằng anh là người tốt, tức khắc cảm thấy mình như bị quả cà tím đánh cho tơi sau gặp anh nhất định phải tránh xa một Du mở cửa sổ ra thành một khe nhỏ, khuôn mặt nhỏ lộ ra, vành tai đỏ lựng một hồi mới nhẹ nhàng thấp giọng nói “ Anh mới gọi là Nhuyễn Nhuyễn”. Chạng vạng ngày hè ở Lệ Thành, ánh chiều tà tắt bầu trời bị màn đêm bao phủ, không khí mát mẻ, gió cuốn theo hơi nước xâm nhập vào không khí khô nóng từng chút ngõ tối tăm không có một tia sáng, ngõ nhỏ rất sâu, hơi ẩm thấm trên vách tường, chân tường còn mọc đầy rêu chỗ rẽ của ngõ nhỏ có một khoảng trống vừa đủ để đỗ ô tô, bóng đèn vàng tỏa ra ánh sáng mờ trai châm điếu thuốc ngậm bên môi, ánh lửa chiếu sáng nửa bên mặt, sống mũi cao thẳng cùng đường quai hàm thanh tú hiện ra giữa ánh lửa ẩn hiện trong ánh lửa.“Chân của Hạo Tử, ai đó nên đền cho nó.”Giọng của anh không nặng không nhẹ, mang âm hưởng bạc hà thanh cúi người xuống cầm gậy bóng chày vương vãi, cổ tay đang giơ xuống đột nhiên dừng lại, anh ngước mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang đứng ngược sáng, nheo nheo mắt nhưng không thấy rõ mặt mũi người tới, anh nhếch môi cười, “Em gái nhỏ muốn tiếp tục xem à? Đổ máu xong cẩn thận đêm gặp ác mộng.”Tạ Du ngẩn ra mấy giây, bất giác nín thở nhìn chằm chằm bóng đen trên mặt tường, bình thường cô không tới những chỗ như này, gia đình cũng không cho phép cô chạy lung mà Đại Hắc dựng ổ ở đây, anh trai cô lại không cho phép cô nuôi chó, nên cô chỉ có thể lén lút đến cho nó ăn vào thời gian tan lớp vũ nay lúc tan học đã muộn, lại bị tắc đường, mãi đến bây giờ mới tới cho nó ăn được, không ngờ còn đụng phải đánh hoàn toàn quên mất phải làm gì, tay chân lạnh cóng, trái tim nảy lên kịch liệt, từ góc của cô nhìn sang phía đó chỉ có thể thấy bóng dáng một chàng trai đang đập vào mặt tường.“Làm sao? Muốn giúp anh đây dạy dỗ đám người này à?” Chàng trai dẫm lên cổ tay người dưới chân, anh nhấc gậy bóng chày lên, giọng điệu lười mắt Tạ Du khẽ chớp chớp, cô cắn môi dưới, túm góc áo lắc đầu, thức ăn cho chó trong tay vương vãi khắp nơi, sửng sốt vài giây sau mới xoay người loạng chà loạng choạng chạy về phía đầu người rời đi, Phó Đình Sâm nhìn đống thức ăn cho chó rơi đầy đất, thoáng liếc qua cái ổ nhỏ trong góc, chăn bông sạch sẽ phơi ra ngoài, cái ổ nhỏ đã bị phá tan, anh hít sâu một hơi thuốc, trung chuyển một vòng trong khoang phổi mới lại chậm rãi phun ra vòng mắt hoa đào cong cong, nở nụ cười như có như không nhìn sáu người lăn lộn trên mặt đất, môi mỏng cong lên rất nhẹ, tay anh cầm gậy bóng chày nhẹ nhàng dí vào chỗ xương hông của tên nọ, “Bảo ông chủ các người, tự tới gặp ông nội Phó Đình Sâm của hắn!”Dứt lời, cánh tay giơ lên, gậy bóng chày đập mạnh xuống chỗ xương hông của tên nọ. Tên nọ hét một tiếng thảm thiết, một loạt tiếng động cơ xe máy từ xa đến gần đầu ngõ, bầu không khí tức khắc ngập mùi đang khom lưng nhặt túi thức ăn cho chó, Phó Đình Sâm bỗng dừng lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng người vẫn chưa chạy ra khỏi con ngõ, anh trầm giọng chửi rủa, dập tắt điếu thuốc lá trên môi, chạy nhanh Du còn chưa chạy ra khỏi ngõ nhỏ đã bị ánh đèn pha mấy đầu xe máy làm lóa mắt, mấy cái xe máy gầm rú xông đến, không kịp giảm tốc độ, có lẽ cũng không có ý định giảm tốc độ, đâm thẳng tới chỗ nhỏ rất hẹp, lại không có bất cứ thứ gì che chắn, Tạ Du không kịp tránh, đột nhiên cơ thể bị kéo từ phía sau, vòng eo cô được một bàn tay kéo qua một bên, đầu đâm vào khuôn ngực rắn chắc làm sụn mũi bị đau, cô vươn tay cẩn thận xoa sau cô mới chợt nhận ra, đầu gối và khuỷu tay đau đớn dữ dội, những viên sỏi cát thô ráp dính vào miệng vết thương, nước mắt cô tuôn rơi ngay lập Phó Đình Sâm đập vào mặt tường cứng, anh rên một tiếng, đang muốn đứng dậy thì cảm giác chất lỏng nhỏ xuống mặt mình, trong lòng anh giật một cái, mượn ánh đèn nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ trong ngực, nước mắt đang lã chã tóc đen dài của cô gái rối tung xõa trên vai, một phần nhỏ rủ ở cổ anh, trong lòng anh như bị lông vũ khẽ cào cào, ngứa ngáy khó cô không sao, anh nhẹ nhõm thở phào, nếu cô gái nhỏ bị thương nặng, chuyện của anh sẽ không thể giấu đình mà biết anh chạy tới Lệ Thành đánh nhau chắc muốn nửa cái mạng của anh.“Phó Đình Sâm.” Tên cầm đầu thong thả đi tới, hai mấy người xuống xe máy đứng chặn bịt kín đầu trong lòng Phó Đình Sâm còn ôm một cô gái nhỏ, môi hắn nhếch lên một nụ cười, “Ở Yến Thành rất khó động vào mày, nhưng ở Lệ Thành thì không phải do Phó Đình Sâm mày định đoạt.”“Lý Nham.” Phó Đình Sâm đứng lên, kéo Tạ Du ra phía sau, “Ân oán giữa chúng ta không liên quan đến cô bé này, để cô ấy đi đi.”Lý Nham cười khẩy, “Phó thiếu thương hoa tiếc ngọc từ khi nào vậy?” Hắn đánh giá Tạ Du, thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Đình Sâm, nhướng mày, “Con bé này xinh đẹp đấy, chẳng trách gái loại nào mày cũng thấy chướng mắt, hóa ra mày thích loại này.”Phó Đình Sâm nghiêng đầu, giọng thì thầm, “Mang điện thoại không?”Hốc mắt Tạ Du đỏ hoe, cô nắm chặt góc áo Phó Đình Sâm, giống như một bé thú sợ bị vứt bỏ, cẩn thận ngước mắt nhìn anh, gật đầu rồi lại lắc nay cô tan học quá muộn, điện thoại đã hết pin lúc cô ra khỏi phòng múa, vốn định qua đây cho Đại Hắc ăn xong sẽ quay trở lại chờ tài xế ngay, không mất lâu lắm, ngày trước chỗ này là thế giới của các chú chó lưu lạc, cực kỳ an toàn, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện như Đình Sâm thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, anh nhét điện thoại mình vào tay cô, “Không mật khẩu, gọi cho số đầu tiên của danh bạ, không được báo cảnh sát.”Nói xong, anh nhìn về phía Lý Nham, “Bớt nói vớ vẩn, cùng nhau lên đi, đánh xong ông đây còn phải bắt kịp chuyến bay.”Lý Nham cũng đoán chắc Phó Đình Sâm không toan tính muốn làm to chuyện này lên, hắn lui về sau hai bước phất tay gọi người phía sau, “Người tới là khách, tiếp đãi Phó thiếu cho tốt.”Mặt mày Phó Đình Sâm âm trầm, giữa mày toát vẻ giận dữ, nếu chỉ mình anh, có tay trần chọi hai mấy người cũng vẫn có phần thắng, nhưng thêm cô gái nhỏ phía sau là cả một vấn chống tay vào tường, nhấc chân đá vào đầu hai tên đang xông tới, lúc nghe được giọng nói báo địa chỉ run run của Tạ Du, anh hơi nhướng mày, mẹ nó giọng nói bé này ngọt thế!Vừa xinh đẹp lại mềm mại, quả thật lấy mạng người!Khóe mắt quét qua thấy có tên định đánh cô gái nhỏ, quyền cước như vũ bão, chân dài tung qua đá tên đó ra Du sợ hãi nắm chặt điện thoại nhìn càng ngày càng nhiều người vây tới, trong lúc hoảng loạn cô muốn gọi dãy số đã khắc sâu trong lòng kia, nhưng còn chưa kịp bấm số xong, cổ tay đã bị túm chặt, “Tin tôi, tôi sẽ đưa em ra ngoài một cách an toàn.”Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đình Sâm, chợt phát hiện đôi mắt anh xinh đẹp đến ngỡ ngàng, mắt hoa đào hơi cong lên, mí mắt mỏng hơi gấp lên trên, lúc lướt mắt qua như mang theo ma lực nào đó, tự nhiên khiến người ta yên tâm. Cô nắm chặt điện thoại vừa lo lắng nhìn Phó Đình Sâm che ở trước mặt cô, vừa nhìn về phía đầu ngõ, chắc Đại Hắc sẽ nhanh quay lại hống hách nhất, không bao giờ cho phép đồng bọn khác ở trong ổ của nó, cô đành phải dựng riêng ổ cho các chú chó khác ở một ngõ gần đến đây, đột nhiên đằng sau đám người vang lên mấy tiếng chó sủa, vài con chó cỡ lớn lao vào che chắn phía trước Phó Đình Sâm và Tạ Du, nhe răng điên cuồng sủa đám người trước mặt. Cùng lúc đó, đám chó tứ phía ngõ nhỏ như bị đánh thức, tụ tập hết về Đình Sâm nhân cơ hội kéo Tạ Du lao ra khỏi ngõ, chân dài bước tới bên một chiếc xe máy, anh giữ chặt tay Tạ Du bên hông, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô, “Ôm chắc vào, eo anh đây không dễ ôm thế đâu, đúng là hời cho em rồi!”Cũng may đang đội mũ bảo hiểm, anh không nhìn thấy được vẻ mặt xấu hổ của cô, Tạ Du vừa muốn rút tay về, ánh mắt thoáng nhìn thấy đám người đang đuổi tới đây, cánh tay lại thắt chặt hơn, ôm chặt lấy eo anh giống như ôm cọng rơm cứu môi Phó Đình Sâm sung sướng nhếch lên, nhìn con chó đen cầm đầu, thấy nó đang ở xa nhìn chằm chằm anh một cách cảnh giác, anh cười thầm, “Con chó này thông minh đấy.”Hô to, “Đừng lo, nhất định sẽ bảo vệ cô ấy an Đình Sâm nói xong, con chó đen nhìn anh thật sâu, “Gâu” một tiếng dữ dằn xong lắc đít xoay người chạy về phía đám Lý Nham đang bị bao vây bởi đàn em của Du ngây ngốc nhìn con chó đen dữ tợn, đây là Đại Hắc vẫn hay lăn trên đất làm nũng tỏ vẻ đáng yêu đó sao?Không kịp nghĩ thêm, Phó Đình Sâm đã nổ máy phóng xe lên rốt cuộc chó cũng không ngăn được người, đám người phía sau dần thoát khỏi vòng vây của Đại Hắc và đuổi theo, động cơ xe máy cào lướt trên mặt đường, tiếng lốp xe ma sát với đường nhựa để lại những âm thanh chói Đình Sâm nhìn Lý Nham đang đuổi theo sau qua gương chiếu hậu, dù sao cũng là tay đua chuyên nghiệp, có bị vướng chậm vài phút cũng vẫn có thể rút ngắn khoảng cách đuổi kịp trong một thời gian cúi thấp người xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Du, “Ôm chặt vào, tôi đưa em đi chơi chút kích thích.”Tạ Du không nghi ngờ gì, dính sát cả người vào sau lưng áo mùa hè mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng đường cong mềm mại phía sau, thậm chí hương thơm trên người cô gái còn theo gió bay tới chóp người Phó Đình Sâm cứng đờ, chửi thầm một tiếng, cắn răng chịu đựng nhấn xe gần như dán mặt đất, lốp xe ma sát mặt đường tạo âm thanh chói tai, cả xe máy vụt qua ngã tư làm Tạ Du càng ôm chặt Nham rõ ràng cũng đoán được ý định của anh, nhưng đúng lúc gặp đèn đỏ, bị ngã tư giao cắt ngăn lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Đình Sâm dựng ngón giữa với mình phóng khoáng thoát Du chưa từng trải nghiệm chuyện gì quá kích thích, cũng chưa từng gần gũi không có khoảng cách nào với người con trai khác như vậy, cô có thể gửi được mùi thuốc lá thoang thoảng cùng mùi chanh ngọt ngào trên người anh qua mũ bảo làm người ta thấy ghét bỏ, ngược lại còn mang theo chút cảm giác thân đầu cô bỗng nhiên lóe lên một phân đoạn nào, khi cô muốn tiếp tục nhớ lại thì đầu đột nhiên đau đớn như kim Du vẫn luôn có cảm giác ký ức của mình như bị phong ấn, nhưng lúc cô cố gắng tìm kiếm điểm phi logic trong những ký ức hiện có, lại đều có thể gắn kết chúng một cách chặt trừ những cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, dường như muốn nhắc nhở đi nhắc nhở lại những gì cô đã trải giác phân tách này thường làm cô thấy hoảng hốt, không biết những tình tiết đáng sợ đó rốt cuộc là thật hay Đình Sâm dừng xe ở bệnh viện, anh tắt máy, một chân dài chống cô gái nhỏ vẫn còn ôm anh chưa hoàn hồn lại, ngón tay anh vừa tháo mũ bảo hiểm trên đầu cô xuống, khóe môi vừa nhếch lên nở nụ cười tà mị, “Sao nào? Không nỡ bỏ tôi ra à?” Tác giả WheokThể loại Ngôn tình , hiện đại , cố chấp , nam lưu manh , ngọt sủng , sạch , , thâm tình , nhẹ nhàng , dài 68 chương + 9 NT Tình trạng Đang edit chương 19 Truyện có PASS🍑🍑🍑🍑🍑🍑🎐 Giới thiệu 🎐{ 1 } Ngày đầu tiên vào đại học, Tạ Du đã chứng kiến được sự kỳ quái của Phó Đình nọ ngậm điếu thuốc bên môi đi ra từ góc tường, chặn đi mọi ánh mắt xấu xa như người anh hùng, "Người này, tao bảo kê!"Đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn qua, nhướng mày cười, "Nhuyễn Nhuyễn, nhắm mắt lại."Khoảnh khắc đó Tạ Du thảng thốt thấy được anh bé chắn đằng trước cô ở kho hàng cũ nát trong lúc cô mở mắt ra, người xấu nọ dồn cô vào trong góc, "Anh cũng không phải người tốt gì đâu, về sau thấy anh nhớ đi đường vòng, nếu không thì gặp lần nào hôn lần đấy."Tạ Du nghẹn đỏ mắt mà không dám rơi một giọt nước mắt nào.{ 2 } Ai ai cũng nói Phó Đình Sâm hung tàn ít nói, không ai có thể thu phục Đình Sâm cực kỳ hài lòng với nhận xét ánh đèn mờ ảo của quán bar, anh ngồi trong góc phì phèo điếu thuốc, nhìn đồng chí vừa bị bạn gái đá đang giả say gọi điện thoại xin quay lại, yết hầu anh khẽ gợn, chế nhạo, "Dở hơi."Về sau, sau khi bé tiên nữ đến từ khoa Vật lý khiến mọi người kinh ngạc với màn múa bale trong buổi tiệc tối Nguyên Đán, mọi người thấy Phó Đình Sâm chui vào hậu trường, không nhịn được mà vụng về hôn cô gái nhỏ, giọng nói nghẹn ngào đáng thương, "Nhuyễn Nhuyễn, tối đừng khóa cửa được không? Phòng khách lạnh lắm."Về sau nữa, anh em trong đội đua xe hỏi anh, "Không phải anh ghét nhất mấy cô bé hay khóc sướt mướt à?"Phó Đình Sâm kẹp điếu thuốc, nheo mắt, "Mẹ nó, dáng vẻ cô gái nhỏ nghẹn đỏ mắt mà không dám rơi nước mắt đáng yêu vãi!"【Tay đua xe chuyên nghiệp vừa khiêu gợi vừa nóng nảy x Bé tiên nữ ba lê vừa mềm mại vừa ngọt ngào】Một câu tóm tắt Cô vừa mềm mại lại ngọt ngào, khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.❄ Mình vẫn sẽ hoạt động và cập nhật truyện mới nhé , không phải mình không có truyện mà là mình không có thời gian đăng nên các nàng thông cảm nhé❄Có nhiều truyện mình đăng không liên quan đến list này nhưng cá nhân mình thấy hay nên giới thiệu thôi , các nàng không thích có thể lựa chọn và bỏ qua nhé ❄ Cảm ơn các nàng đã đọc 💕❄ Các nàng tìm đọc ở " " nhé

lại đây cho ông hôn một cái