liệt kê 100 ước mơ

3.2 Phương pháp liệt kê; 3.3 Phương pháp nêu ví dụ; 3.4 Phương pháp so sánh; 3.5 Phương pháp phân loại, phân tích; 3.6 Phương pháp dùng số liệu; 4. Các yếu tố xen kẽ trong văn thuyết minh; 4.1 Sử dụng kết hợp các biện pháp tu từ; 4.2 Yếu tố miêu tả trong văn thuyết minh; 5. Xây dựng ngôi nhà mơ ước cho khách hàng trong Dream Home Thị trường xây dựng nhà ở và thiết kế nội thất đang nổ ra 1 cuộc cạnh tranh khốc liệt. Từ phòng khách kiểu hoàng gia cho đến phòng tắm sang trọng, hãy trang trí ngôi nhà cho những khách hàng giàu có và đừng quên đáp Giấc mơ làm người mẫu, ca sĩ lúc ấy đã quá xa vời, cô lên đường sang Nhật để tìm cho mình một cơ hội mới. Ngày ra đi, Phương Anh tự hứa sẽ có ngày cô quay trở lại Việt Nam để thực hiện ước mơ. Phương Anh tâm sự: 'Tôi ra đi vì biết lúc đó tôi chưa đủ lực Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. mức nào chưa? Hãy hình dung trong tâm trí bạn tòa nhà Empire StateBuilding, một trong những tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới và từnglà biểu tượng của nước Mỹ. Nếu tất cả các tầng lầu của tòa nhà nàykhoảng 100 tầng được chất đầy những máy tính trung ương, máytính cá nhân kết nối lại với nhau, chúng vẫn không thể thực hiện nổikhối lượng công việc mà não của bạn xử lý trong tích tắc. Nếu con người tạo ra máy tính không phải để nó làm thay mìnhnhững công việc vớ vẩn thì đấng Tạo hóa cũng không phú cho bạnmột bộ não mạnh mẽ như thế chỉ để bạn thực hiện những nhiệm vụnhỏ nhặt. Người trao cho bạn chiếc “máy tính” ưu việt nhất trên vũtrụ để bạn có thể lập nên những kỳ tích, những điều thật sự vĩ đại. Nếu bạn lâm vào cảnh túng quẫn và tôi thông báo là vừa chuyểnvào tài khoản của bạn 10 triệu đô, bạn sẽ không tin tôi, đúng không?Thế là không có chuyện gì xảy ra cả. Kể cả khi bạn đã có trong tay 10triệu đô, bạn vẫn tiếp tục sống và hành xử như thể bạn chẳng còn mộtxu dính túi. Phải, dù tiền đã ở trong tài khoản mang tên bạn thì bạn,cũng như bất cứ người nào khác, cũng chẳng có được lợi lộc gì từkhoản tiền ấy. Chỉ có một cách duy nhất giúp bạn hưởng lợi từ số tiềnấy là 1 tin rằng tôi thật sự chuyển tiền cho bạn và 2 bắt đầu rút tiềnra sử dụng. Điều tương tự cũng xảy ra với chiếc máy tính siêu hạngcủa bạn. Từ lúc mới sinh ra, bạn đã được trang bị một thứ tài sảnmầu nhiệm nhất giúp bạn đạt được những thành tựu phi thườngtrong từng lĩnh vực quan trọng trong cuộc sống… nhưng trước hết,bạn phải tin là mình sở hữu công cụ vô giá này rồi bắt tay vào hànhđộng để khai thác tiềm năng của chỉnh thái độ sống Bây giờ, một khi đã nhận thức rõ rằng bạn có đầy đủ điều kiện để thực hiện bất cứ kỳ tích nào trong từng lĩnh vực quan trọng của cuộcsống, bạn cần điều chỉnh thái độ của mình cho phù hợp với quanđiểm mới mẻ này. Quay lại ví dụ 10 triệu đô trong tài khoản của bạn, hãy tưởngtượng mọi chuyện sẽ đáng tiếc biết bao nếu bạn ngồi trên đống tiềnđó mà không đầu tư một đồng nào để sinh lợi, chỉ vì bạn đã bị lậptrình sẵn rằng bạn nghèo rớt mồng tơi và vì bạn chưa bao giờ thayđổi cách nghĩ của mình cho tương xứng với một người bỗng dưng sởhữu 10 triệu đô. Không có sự thay đổi trong thái độ sống, bạn sẽ vẫntiếp tục hành xử như một kẻ khố rách áo ôm. Hãy nghĩ đến tất cảnhững điều tốt đẹp mà gia đình, bạn bè, các tổ chức từ thiện và xã hộibị tước đoạt, chỉ đơn giản bởi vì bạn vẫn duy trì lối sống của một kẻchạy ăn từng TRỊ HƠN 10 TRIỆU ĐÔ RẤT NHIỀU LẦN! Mặc dù việc tôi chuyển 10 triệu đô cho bạn chỉ là một ví dụ,Thượng đế đã trao cho bạn một bộ não còn giá trị hơn gấp nhiều có bạn mới có thể biểu lộ lòng biết ơn Thượng đế về món quà vôgiá ấy và hào hứng học hỏi cách sử dụng công cụ tuyệt vời này, để đạtđược ước mơ của mình và giúp những người khác cũng làm đượcviệc đó. Nếu bạn có thái độ sống như vậy và tự cam kết với chínhmình là sẽ khám phá và theo đuổi tất cả những cơ hội quý báu đangmở ra truớc mắt, thì những hoạt động và kỹ thuật mà tôi tiết lộ trongquyển sách này chắc chắn sẽ giúp bạn đạt được những gì mà trái timbạn khao khát, thậm chí cả những điều mà trước giờ bạn chưa dámnghĩ tới. Điều đó có nghĩa là những gì bạn đạt được trong quá khứ khônghề ấn định hoặc hạn chế mức độ thành công của bạn trong tương lai! Cả những thất bại lớn nhất của bạn ngày hôm qua cũng không phải làyếu tố cản trở thành công lớn nhất của bạn vào ngày mai. “Thất bại làmẹ thành công”. Nếu bạn công nhận sự thật này và thay đổi cách nghĩcủa mình thì bạn đã… sẵn sàng cho hành trình cuộc sống rồi ba điều cần nhớ trong chương này 1. Bạn đã bị lập trình sẵn sự tầm thường bởi những thước đo sailầm như điểm số, sự nổi tiếng, năng khiếu thể thao, thu nhập và vậtchất. Đó không phải là những chuẩn mực chính xác mà bạn nên căncứ vào để đánh giá bản thân. Nếu bạn chỉ đạt được những kết quảbình thường dựa trên những tiêu chuẩn này, thì chắc chắn bạn sẽ coimình là người bình thường có khả năng làm được những chuyệnbình thường mà thôi. 2. Bạn được thiết kế và tạo ra để thực hiện những điều lớn laotrong từng lĩnh vực quan trọng của cuộc sống. Bạn cần nhận ra mộtthực tế là việc lập trình trong quá khứ đã neo chặt bạn lại trên bệphóng, khiến bạn không thể phóng vào vũ trụ. Một khi nhận thức rõvề chương trình này, bạn sẽ có khả năng tự giải thoát mình để bayđến những ước mơ. 3. Bạn cần có thái độ sống của người sở hữu một chiếc máy tínhsiêu đẳng là não bộ và quyết tâm sử dụng nó để đạt được những mụctiêu cao nhất của mình và giúp đỡ những người khác cũng làm đượcđiều đó. Bí quyết hiệu nghiệm 1 Lập trình lại bộ não siêu phàm của bạn Ở cuối mỗi chương, bạn sẽ tìm thấy những trang quan trọng nhấttrong quyển sách này, chứa đựng những bài tập giúp bạn áp dụngnhững kỹ thuật và phương pháp trong từng chương vào thực tế đểtheo đuổi những ước mơ bay bổng. Bạn sẽ phát hiện rằng những bàitập này không những hữu ích mà còn thú vị nữa, bởi nó được thiết kếdành riêng cho bạn với mục đích giúp bạn mở cánh cửa đến với ướcmơ! Nếu mỗi tháng bạn thực hành một bài tập, thì sau 15 tháng, bạnsẽ cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong mức độ thành công củabạn. Nếu mỗi tuần bạn hoàn tất một bài tập, thì sau 15 tuần, bạn cũngsẽ tận mắt chứng kiến sự thay đổi lớn trong cuộc đời bạn. Nhưng nếubạn, vì nôn nóng, mà làm nhiều hơn hai bài tập một tuần thì chúng sẽkhông mang lại hiệu quả mong muốn. Hãy tự xác định thời gian biểucho mình, từ hai bài tập một tuần cho đến một bài một tháng và chấphành nghiêm túc. Bạn cần hai quyển sổ tay dễ tháo rời từng trang, ngăn ra nhiềuphần và giấy để thực hiện những bài tập trong sách. Một quyển để ghilại những câu trả lời của bạn, quyển thứ hai được gọi là Nhật Ký HiệnThực Hóa Ước Mơ. Quyển nhật ký này cũng giống như nhật ký hảitrình của người hoa tiêu trên biển, trong đó ghi lại lộ trình, kế hoạchđạt từng ước mơ quan trọng của bạn, bao gồm cả những điều tưởngchừng như không thể. Xin bạn nhớ rằng những bài tập này được soạn ra vì lợi ích củabạn, vì thế hãy trả lời trung thực, vì nó sẽ trở thành tiền đề cần thiếtgiúp bạn đạt được những mục tiêu ngắn hạn và dài hạn. Vui lòng trảlời những câu hỏi sau vào quyển sổ tay của bạn. 1. Liệt kê những điểm mạnh về mặt cá nhân của bạn. 2. Liệt kê những điểm yếu về mặt cá nhân của bạn. 3. Liệt kê những điểm yếu của bạn trong kinh doanh và sự Liệt kê những điểm mạnh của bạn trong kinh doanh và sự Liệt kê những việc bạn thích làm và những việc bạn có thể làm tốt đam mê, sở thích, dự án, CHƯƠNG 5 SỢI DÂY XÍCH THỨ HAI NỖI SỢ THẤT BẠI Nỗi sợ thất bại trong ý thức hoặc tiềm thức bào mòn khả năng vươn tới thành công của bạn. rong sáu sợi dây xích trói buộc không cho con người sống vì ước mơ của mình thì nỗi sợ thất bại là gông cùm mạnh mẽ nhất và khó bẻ gãy nhất. Sợi dây xích này bắt đầu hình thànhtừ thời thơ ấu của bạn và ngày càng vững chắc qua năm tháng. Chođến lúc bạn tốt nghiệp phổ thông thì nó đã phát triển toàn diện vàcắm sâu vào lòng đất rồi. Chẳng những nỗi sợ thất bại ngăn khôngcho bạn thực hiện ước mơ của mình, nó còn có sức hủy hoại to lớnkhiến bạn từ bỏ ước mơ ngay trước khi có bất cứ nỗ lực nào. Trongthực tế, nó thường xuyên nhắc nhở bạn hãy dẹp mơ ước sang mộtbên. Quả thật, nỗi sợ thất bại làm chậm sự phát triển tinh thần củabạn và thuyết phục bạn chấp nhận sự kém cỏi tầm thường trong tất cảcác lĩnh vực quan trọng của cuộc sống. Ước mơ, lý tưởng, hy vọng vàtiếp đến là thành công của bạn… tất cả đều bị phá hủy không thươngtiếc dưới bàn tay của vị bạo chúa này. Điều đáng ngạc nhiên là nhiềungười trong chúng ta đã sống trong nỗi sợ hãi thất bại lâu đến nỗi nóchuyển thành tiềm thức của họ. Thường thì những người này khôngnhận ra sự hiện diện của nó, nhưng trong từng giây phút, nó vẫn âmthầm tác động mạnh mẽ lên tính cách và hành động của họ. NỖI SỢ THẤT BẠI RẤT DỄ LÂY NHIỄM VÀ ĐƯỢC TRUYỀN TỪ THẾ HỆ NÀY SANG THẾ HỆ KHÁC MỘT CÁCH VÔ THỨC. Nếu bạn là một bậc cha mẹ thì điều này còn đáng sợ hơn. Nếu lýtưởng, hy vọng và thành tựu của bạn bị nỗi sợ thất bại làm cho biếndạng và hư hại, bạn sẽ giới hạn và phá hủy niềm tin, hy vọng cũngnhư thành tựu của con cái mà không hề hay biết. Nỗi sợ kinh hoàngnày và tác hại của nó có sức lây lan rất nhanh từ thế hệ này sang thếhệ khác. Vì vậy, dù thế nào đi nữa bạn cũng phải chặt đứt sợi dây xíchnày, nếu không phải vì lợi ích của bạn thì là vì con cái bạn và nhữngngười mà bạn thật sự yêu thương. Mục tiêu của bạn là phải phá bỏ sựníu kéo không ngừng của nó, chặt đứt nó ra từng khúc, sao cho nókhông bao giờ còn có sức mạnh cản đường bạn nữa. Để làm được điều đó, trước tiên bạn cần hiểu rõ hai thành phầncủa sợi dây xích này nỗi sợ hãi và sự thất bại; sau đó, bạn cần nhìnnhận bản chất của nó và cuối cùng, bạn cần học cách nhận diện sợidây xích và tiêu diệt nó mỗi lần nó tái hiện. Nỗi sợ hãi là một cảm xúc hoặc rất lành mạnh, hữu ích thậm chí có thể cứu mạng bạn, hoặc có sức hủy diệt, làm tê liệt cảm xúc của bạn, thậm chí nguy hiểm chết người. Khi bạn còn bé, nỗi sợ tích cực mách bảo bạn về những giới hạntự nhiên. Nó dạy bạn không được chạm tay vào nồi nước nóng lầnthứ hai, không được ngâm mình dưới nước quá lâu hoặc nhảy quahàng rào quá cao. Lớn lên một chút, nó dạy bạn không nên đánh nhau với những đứa bạn hung hăng. Nó cũng dạy cha tôi cách trở thànhmột phi công chiến đấu cừ khôi, cứu được mạng sống của bản thânmình và đồng đội, bởi vì nó dạy ông đừng chắc chắn về bất cứ điều gì,hãy kiểm tra đi kiểm tra lại mọi chi tiết trước khi cất cánh. Nỗi sợ tích cực dạy hầu hết mọi người phải tôn trọng kỷ cươngluật pháp và biết rõ giới hạn trong hành vi cư xử của mình. Vì thế, nógiúp khối người trong chúng ta không bị bắt giam và tống vào tù. Tấtcả những điều này cho thấy nỗi sợ tích cực là một yếu tố hữu ích tựnhiên mang lại kết quả tốt đẹp trong cuộc sống. Đối với những ngườiDo Thái hay người theo đạo Thiên chúa thì cả kinh Torah lẫn Kinhthánh đều dạy rằng “Nỗi sợ Chúa Trời là điểm khởi đầu cho sự khônngoan”. Thử hỏi có ai trên đời không muốn mình khôn ngoan? Dođó, nỗi sợ tích cực hay nỗi sợ thân thiện là người bạn tri kỉ của bạn vàbạn không nên phớt lờ hay bỏ qua nó. Phàm đã có nỗi sợ tích cực thì phải có nỗi sợ tiêu cực. Nỗi sợ tiêucực khiến bạn tập trung vào những điều bạn không nên sợ. Nó manglại hậu quả tệ hại, có thể khiến bạn tê liệt cảm xúc, thậm chí chếtngười. Với nhiều người, nỗi sợ tiêu cực trở thành nỗi ám ảnh khủngkhiếp khiến họ trở thành tù nhân của nó. Tuy vậy, trong đa số cáctrường hợp, nỗi sợ tiêu cực có vẻ mơ hồ hơn, nhưng vẫn đáng sợkhông kém. Nó ngăn cản bạn làm những việc đáng làm và đạt đượcnhững thành tựu đáng có. Thật sự, nó có thể khiến bạn không hề cómột nỗ lực hành động nào. Khi bạn tham gia đội bóng thiếu nhi, nỗisợ tiêu cực ngăn không cho bạn đi những đường bóng táo bạo vì sợbóng bay ra khỏi gôn. Lớn lên một chút, nó ngăn không cho bạn đăngký vào đội thể thao ở trường vì sợ mình không đạt tiêu chuẩn hoặcthậm chí trong giờ học, nó ngăn không cho bạn giơ tay phát biểu vì sợxấu hổ trước mặt bạn bè nếu trả lời sai. Hồi còn học đại học, tôi chẳng bao giờ dám ngỏ lời mời cô gái nàođi chơi vì sợ bị khước từ. Người chồng hoặc vợ không dám yêu cầungười bạn đời của mình làm một việc quan trọng nào đó vì sợ ngườikia sẽ nói “không” hoặc tệ hơn, chế giễu hay chỉ trích mình. Nhân viênkhông dám đề xuất sáng kiến với ông chủ vì sợ bị từ chối. Thậm chíhọ không dám mở kinh doanh vì sợ sẽ thất bại và mất hết những gìhọ đã phấn đấu để có được. Một trong những ông chủ cũ của tôi đột nhiên ngã quỵ vì cơn đautim khi đang đánh quần vợt với bạn. Lúc xe cứu thương đến nơi thìmọi chuyện đã quá trễ, ông chủ xấu số của tôi đã tắt thở khi đến đượcbệnh viện. Vị bác sĩ trực ca cấp cứu hôm ấy giận dữ hỏi người bạn củaông chủ tôi là tại sao ông ta không thực hiện hô hấp nhân tạo trên sânquần vợt. Người bạn kia bối rối trả lời, “Tôi sợ làm gãy xương sườnông ấy”. Thất vọng và phẫn nộ, vị bác sĩ đáp lại, “Trời đất ạ, thà sốngvới xương sườn bị gãy, còn hơn là chết!”. Đây là một ví dụ hoàn hảo về nỗi sợ tiêu cực và hậu quả kèm theocủa nó. Nỗi sợ của người bạn kia khiến ông ta chỉ nghĩ đến nhữngđiều sai lầm khả năng làm gãy xương sườn và không nhận thứcđược tình huống hiện tại rằng ông chủ cũ của tôi, bạn của ông ta, sẽchết nếu không có biện pháp trợ tim kịp thời. Nỗi sợ tiêu cực chemắt ông ta, khiến ông ta không nhìn thấy cơ hội đạt được thành tíchphi thường bằng việc cứu sống bạn mình. Hậu quả của nỗi sợ này vôcùng thảm khốc. Một người đàn ông giã từ cuộc sống, một người vợmất chồng và bảy đứa con mất cha. Mặc dù không một ai dám khẳngđịnh rằng ông chủ tôi sẽ sống sót nếu được hô hấp nhân tạo trên sânquần vợt, nhưng tất cả chúng ta đều biết ông không thể sống đượcnếu không có nó. Trong khi những nỗi sợ hãi kiểu này có thể không lấy đi tính mạng của bạn hay cuộc sống của những người mà bạn yêu thương,chắc chắn nó sẽ cướp đi của bạn và gia đình bạn những điều tốt đẹpmà bạn có thể đạt được và tận hưởng nếu không có nỗi sợ hãi đó. Vấn đề ở chỗ, làm thế nào để phân biệt được nỗi sợ tích cực vànỗi sợ tiêu cực? Nỗi sợ tích cực khuyên nhủ bạn, bảo vệ và gìn giữnhững điều mang lại lợi ích cho bạn và cho người khác. Nỗi sợ tiêucực ngăn cản bạn làm những việc tốt và chặn đường không cho bạnđạt được những thành quả tốt đẹp cho bản thân và mọi người xungquanh. Nỗi sợ tích cực thường hướng đến lợi ích lâu dài, còn nỗi sợtiêu cực chỉ biết đến kết quả trước mắt. Ví dụ, nỗi sợ tiêu cực không cho tôi giơ tay hỏi trong giờ học vì tôicó thể đưa ra câu hỏi ngu ngốc khiến bạn bè và cô giáo cười chê. Nỗisợ tích cực, ngược lại, nhắc nhở tôi rằng, nếu không mạnh dạn giơtay hỏi, tôi sẽ không học được gì và thất bại sau này. Như vậy, nỗi sợtiêu cực thiên về sự thỏa mãn tức thì, hoặc sợ mất một cái gì trướcmắt. Sở dĩ tôi chia sẻ tất cả những điều này với bạn là để bạn có thểbứng tận gốc nỗi sợ tiêu cực ra khỏi tâm trí một cách hiệu quả nhất. Bây giờ, khi bạn đã biết cách phân biệt nỗi sợ hãi đáng có với nỗisợ hãi không đáng có, một câu hỏi khác được đặt ra làm thế nào đểphát hiện nỗi sợ tiêu cực dưới những biểu hiện khó thấy của nó vàmột khi đã nhận diện được thì làm thế nào để xua tan hay đánh bạinó?LÀM THẾ NÀO PHÁT HIỆN NHỮNG NỖI SỢ HÃIMƠ HỒ CÓ THỂ KHIẾN BẠN ĐI SAI ĐƯỜNGCHỆCH LỐI Bạn thật sự mong muốn điều gì? Nếu có thể đạt được bất cứ điều gì bạn khao khát – trong các mối quan hệ, công việc, sự nghiệp hoặckinh doanh – thì bạn muốn đạt được điều gì? Đây là câu hỏi đầu tiêngiúp bạn xác định rõ những nỗi sợ hãi mơ hồ có thể khiến bạn chuyểnhướng từ những thành tựu phi thường sang những kết quả tầmthường. Một khi hiểu rõ bạn muốn gì, hãy liệt kê những chướng ngạivật cản trở bạn đạt được những điều đó. Sau khi biết rõ các trở ngại,hãy tự hỏi xem điều gì khiến bạn không dám đương đầu hoặc vượtqua khó khăn. Đây thường là lúc nỗi sợ của bạn xuất đầu lộ diện. Ví dụ, bạn có thể trả lời câu hỏi “Bạn mong muốn điều gì nhấttrong hôn nhân?” rằng “Được thỏa mãn mọi nhu cầu cảm xúc sâu xanhất của tôi”. Câu trả lời cho câu hỏi thứ hai “Điều gì ngăn cản bạnkhông đạt được mong muốn đó?” có thể là “Vợ/chồng tôi không biếtcách đáp ứng nhu cầu tình cảm của tôi, hoặc người ấy không quantâm.” Câu hỏi thứ ba quan trọng nhất, giúp nhận diện nỗi sợ hãi sâu kíntrong lòng bạn “Điều gì khiến bạn không dám đối đầu hoặc vượt quatrở ngại này?”. Đó có thể là nỗi sợ bị từ chối hoặc chỉ trích, nếu bạnbộc lộ nỗi lòng thầm kín của mình. Cũng có thể bạn sợ sẽ phát hiện rasự thật rằng “người ấy” không quan tâm đến bạn như bạn nghĩ. Cóthể bạn e ngại rằng mình không biết cách biểu lộ cảm xúc thật sựtrong lòng mình. Bất kể nỗi sợ hãi của bạn là gì, bước đầu tiên đểvượt qua nó là phải xác định chính xác nỗi sợ đó. Sau đó bạn có thểvô hiệu hóa rồi tiêu diệt nó. Ví dụ về việc xác định nỗi sợ hãi Ước Trở ngại Nỗi sợ phải đối đầu muốn Ông xã không Anh ấy sẽ nổi giận, chỉ trích hoặc khước từ tôi và nhuCuộc sống quan tâm đến cầu cảm xúc của chồng cảm xúc của phúc Thất bại trong việc nâng cao khả năng bản thân và Chưa đủ năng lực mất hết hy vọng. Đã không được gì còn có thể mấtTìm một cho một công việc luôn công việc hiện việc tốt hơnKinh doanh Không có đủ tiền Bị ngân hàng từ chối không cho vay hoặc không trả được nợ nần, có thể mất hết những gì đang để mở công tyVÔ HIỆU HÓA VÀ TRIỆT TIÊU NỖI SỢ HÃI Vô hiệu hóa nỗi sợ hãi cũng giống như việc rút ngòi nổ của mộtquả bom vậy, tức là làm cho nó không còn sức làm hại bạn, ở bất cứphương diện nào. Một khi đã vô hiệu hóa được nỗi sợ hãi, bạn có thểdễ dàng đánh bại nó bằng cách thản nhiên tiến về phía trước như thể nó không hề tồn tại. Trong đời mình, tôi đã tự giải phóng bản thânkhỏi những nỗi sợ hãi ngăn chặn bước đường tôi đi bằng bài tập đơngiản sau. Bước đầu tiên là có một cách nhìn đúng đắn về nỗi sợ đó, đây làbước không thể bỏ qua vì thông thường bạn hay thổi phồng hoặccường điệu nó thái quá. Đưa nỗi sợ hãi về trạng thái thật của nó bằngcách trả lời ba câu hỏi sau 1. Điều tệ hại nhất nào có thể xảy ra nếu nỗi sợ hãi này trở thành sự thật? 2. Điều gì có khả năng xảy ra nếu nỗi sợ hãi này trở thành sự thật? 3. Điều tốt nhất nào có thể xảy ra với mình và với người khác, nếu mình đi ngược lại hoặc hành động bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng? Những câu hỏi trên giúp bạn trả nỗi sợ hãi về đúng bản chất củanó và như thế, bạn đã vô hiệu hóa được phần lớn những nỗi sợ hãi tệhại nhất. Bên dưới là một ví dụ về việc vô hiệu hóa nỗi sợ hãi. Nhìn nhận nỗi sợ hãi một cách đúng đắnNỗi sợ hãi Anh ấy sẽ nổi giận, chỉ trích hoặc khước từ hợp xấu Thêm một nỗi thất vọng khác, mọi việc vẫn như Anh ấy sẽ không nổi giận. Có thể anh ấy sẽ lắng nghe tôi và mọi việcTrường hợp có sẽ được cải xảy ra Anh ấy sẽ hiểu những cảm xúc của tôi và những điều tôi chia sẻ, mọi việc trở nên tốt hơn rất hợp tốtnhất Bạn không nhất thiết phải xóa sạch nỗi sợ hãi trong lòng sau khihoàn tất bài tập này mặc dù nếu bạn làm được điều đó thì rất tuyệt, nhưng bạn sẽ nhận ra được bản chất của nỗi sợ đó và xem xét kỹlưỡng những mặt lợi hại của vấn đề. Bên cạnh đó, bài thực hành nàygiúp bạn giải tỏa sự căng thẳng bị dồn nén bấy lâu khi bạn chôn giấunỗi sợ trong lòng. Nó cũng giúp bạn khám phá những nhược điểm vàphát huy những ưu điểm của RÕ THÀNH PHẦN THỨ HAI… SỰ THẤT BẠI Mục tiêu chủ yếu của chương này không phải là để xóa bỏ tất cảnhững nỗi sợ tiêu cực trong đời bạn mặc dù làm được điều đó thì rấttốt mà là trang bị cho bạn cách thức vô hiệu hóa hoặc chiến thắngmột nỗi sợ hãi vốn đã xâm nhập vào từng lĩnh vực cuộc sống và là tácnhân quan trọng hạn chế những thành tựu của bạn – đó là nỗi sợthất bại. Như tôi đã đề cập đến ở phần đầu chương, bước đầu tiênđể đạt được mục tiêu này là phải hiểu hai thành phần nỗi sợ hãi vàsự thất bại. Trong khi sợ hãi là một cảm xúc, thất bại lại là một sựviệc. Khi Zig Ziglar viết lời giới thiệu cho quyển sách đầu tay của tôi,“Sổ tay triệu phú” A Millionaire’s Notebook, ông viết, “Steven Scottlà một bằng chứng sống cho thấy thất bại là một sự việc, chứ khôngphải là một con người”. Đó là sự thật. Như tôi đã kể cho bạn nghe ởchương đầu, trước năm 27 tuổi, tôi đã rất “thuần thục” nghệ thuậtthất bại. Tôi thất bại trong cả hai lần kinh doanh riêng và mất bảycông việc ở những công ty khác. Vẫn chưa đủ, tôi còn thất bại tronghôn nhân nữa. Tôi chẳng hề biết vợ tôi mong muốn điều gì, chứ đừngnói gì đến việc đáp ứng nhu cầu của cô ấy. Trải qua những thất bại liên tiếp trong cuộc sống cá nhân và nghềnghiệp, tôi khám phá ra ý nghĩa và bản chất đích thực của thất bại,cùng những mặt lợi hại mà nó mang đến. Từ đó tôi học được cách biến những thất bại thành lợi thế, chứ không tình nguyện trở thànhnạn nhân của nó và cho phép nó điều khiển tương lai của mình. Đâylà định nghĩa của tôi về thất bại. Thất bại là một sự việc mà trong đó bạn không đạt được kết quả mong muốn. Nhưng quan trọng hơn định nghĩa trên là vai trò của thất bạitrong cuộc sống của bạn. Vai trò của thất bại Bất cứ thất bại nào bạn trải qua cũng có thể trở thành người thầy vĩ đại, thậm chí là người cố vấn hiệu quả đối với thành công của bạn trong tương lai, hoặc là nhà độc tài chuyên chế hạn chế nghiêm trọng, hoặc thậm chí phá hủy mọi hy vọng thành công trong tương lai. Điều này là tốt hay xấu? Thật ra, đó là điều tốt. Tôi nói thế bởi vìthất bại có vai trò như thế nào trong cuộc sống mỗi người là tùy thuộcvào sự lựa chọn của bạn. Vai trò của thất bại không thể được áp đặtvào bạn. Thất bại là người thầy hay bạo chúa đối với thành công trongtương lai của bạn? Câu trả lời nằm ở bản thân bạn, hoặc cái này hoặccái kia, chứ không có điểm trung dung. Nếu bạn quyết định để chothất bại trong quá khứ đóng vai người thầy thì nó sẽ trở thành ngườibạn và người thầy tốt nhất của bạn. Nếu bạn giao cho nó vai trò mộtkẻ độc tài thì bạn sẽ luôn chạy trốn và sợ hãi trước những nguy cơthất bại trong tương lai. Không ai e sợ người thầy yêu quý của mình và ngược lại, không một người tỉnh táo nào lại đem lòng yêu mến mộttên bạo chúa. Thật không may, hầu hết mọi người đều gắn vai trò bạo chúa chonhững thất bại trong quá khứ. Thất bại bao giờ cũng mang lại cảmgiác đau đớn đến nỗi người ta có khuynh hướng bỏ chạy khỏi nó,càng nhanh càng tốt. Kết quả, người ta không bao giờ cho phép thấtbại trở thành người thầy hay cố vấn của họ. Họ coi thất bại là tấn bikịch. Bởi vì con người quay lưng bỏ chạy hoặc chôn giấu thất bại, thếnên tất cả những gì họ nhận được chỉ là niềm đau, sự cay đắng và nỗigiận dữ. Do những gì còn đọng lại trong họ là nỗi đau, họ làm tất cảmọi việc – vô thức hoặc có ý thức – để tránh né thất bại trong tươnglai. Cách tốt nhất để ngăn ngừa thất bại là tránh xa sự rủi ro, mạohiểm. Cách duy nhất để tránh rủi ro là chỉ cố đạt được những gì màbạn biết chắc là sẽ đạt được. Và như thế, dù biết hay không biết, bạncũng đề ra cho mình những mục tiêu tầm thường, nằm trong tầm sự tầm thường là kết quả mà bạn gặt hái được – trong các mốiquan hệ, công việc, sự nghiệp hoặc bất cứ lĩnh vực nào – nơi mà nỗiđau từ những thất bại trong quá khứ quyết định những mục tiêu lớnnhỏ trong đời bạn. Bằng cách ấy, nỗi sợ thất bại điều khiển suy nghĩ và cảm xúc củabạn một cách không thương tiếc và trở thành thế lực duy nhất có sứcmạnh to lớn trong việc vạch ra ranh giới cho những gì mà bạn đạtđược. Thật là một điều đáng buồn. Nhưng may mắn là bạn có thể dễdàng loại trừ nỗi sợ thất bại và tác hại ghê gớm của nó. Trước hết, bạn phải lựa chọn nhìn nhận tất cả những thất bạitrong quá khứ và tương lai là những người thầy và cố vấn của làm điều này đơn giản bằng cách nghĩ về thất bại sau khi nỗi đautrong lòng đã dịu bớt và học hỏi những gì có thể từ kinh nghiệm này. Không những bạn cần tự mình tìm hiểu lý do thất bại, mà bạn cònphải đi tìm lời khuyên và tham khảo ý kiến của người khác về vấn đềnày. Tôi chắc là bạn sẽ ngạc nhiên trước những điều bạn phát hiệnđược. Nếu bạn viết những kinh nghiệm trong quá khứ vào sổ tay rồixem lại một lần nữa trước khi hành động để đạt được mục tiêu mớitrong cùng một lĩnh vực thì cơ hội thành công của bạn sẽ tăng lênđáng kể. Trong khi đó, nếu bạn bỏ qua những thất bại trong quá khứ,không phân tích nguyên nhân, không rút kinh nghiệm và cũng khôngghi lại để xem xét khi cần thiết, rất có thể bạn sẽ lặp lại cùng một sailầm, hết lần này đến lần khác. Có một cách khác giúp bạn loại bỏ nỗi sợ thất bại trong tương lailà thực hiện bài tập mà tôi đưa ra ở phần đầu chương về việc xử lýnhững nỗi sợ khác. Hãy viết rõ bạn sợ thất bại trong việc gì cùng hậuquả tệ hại nhất đi kèm với nó. Sau đó viết ra những gì bạn nghĩ là cókhả năng xảy ra, nếu bạn thật sự thất bại. Cuối cùng, viết ra kết quảtốt đẹp nhất mà bạn có thể nhận được nếu bạn thành công. Thôngthường, bài tập này sẽ giúp bạn đưa nỗi sợ thất bại về đúng bản chấtcủa nó, và trong đa số các trường hợp, bạn sẽ loại trừ được nỗi sợthất bại QUAN TRỌNG CUỐI CÙNG TRONG VIỆCĐẶT NỖI SỢ HÃI VÀO ĐÚNG CHỖ CỦA NÓ Trả nỗi sợ hãi hay nỗi sợ thất bại về đúng bản chất của nó là mộttrong những bước quan trọng nhất. Nó không chỉ giúp bạn có đượcnhận thức đúng đắn mà còn có khả năng tránh những thất bại “tấtyếu” hoặc đạt được những thành công vượt bậc. Trong bước này, bạn phải học hỏi quan điểm và đi tìm lời khuyêncủa những nhà tư vấn đáng tin cậy. Những nhà tư vấn đáng tin cậy lànhững chuyên gia trong lĩnh vực mà bạn e ngại, hoặc họ đã từng làmnhững việc mà bạn không dám làm. Ví dụ, nếu bạn muốn mở cơ sởkinh doanh và sợ thất bại, đừng tự giới hạn mình trong những thôngtin từ người thân, họ hàng và đồng nghiệp. Đừng hỏi ý kiến củanhững người từ hồi nào đến giờ chỉ đi làm công cho các công ty. Bạnnên tìm đến những người đã đứng ra kinh doanh riêng, cả trườnghợp thành công lẫn thất bại. Người thành công sẽ chia sẻ với bạncách họ vượt qua những khó khăn, còn kẻ thất bại thì mách bảo bạnnhững cạm bẫy đã khiến họ vấp ngã. Kinh nghiệm của hai dạng ngườinày sẽ mang lại cho bạn nỗi sợ tích cực nhằm bảo vệ bạn khỏi nhữngmất mát không đáng có, đồng thời giúp bạn loại bỏ nỗi sợ tiêu cực chỉlàm thui chột và bóp chết ước mơ của bạn. Trong đời mình, tôi đã nhiều lần “lên voi xuống chó” với nhữngthắng lợi vang dội và những thất bại thảm khốc. Mặc dù bao giờ tôicũng chọn thành công tôi đâu có dại dột, tôi muốn nhấn mạnh vớibạn rằng tôi không học hỏi được gì nhiều từ những thành lại, một số thất bại đã trở thành người thầy lớn đối với vậy, những thất bại lớn nhỏ của tôi đã tạo thành một nền móngvững chắc và an toàn để từ đó ngọn tháp thành công của tôi được xâylên cao. Mặc dù công nhận giá trị to lớn của thất bại, tôi vẫn mangtrong lòng nỗi sợ thất bại tự nhiên mỗi khi bắt tay vào hành tôi cũng hiểu được rằng việc giải quyết nỗi sợ thất bại theocách mà tôi vừa chia sẻ với bạn trong chương này luôn luôn giảiphóng tôi khỏi móng vuốt của nó và thúc đẩy tôi mạo hiểm ở mộtmức độ cần thiết để gặt hái được những kết quả to lớn trong cuộcsống. Hãy áp dụng những kỹ thuật đó, rồi bạn sẽ thấy chúng cũng cótác dụng với bạn như với tôi vậy. Hãy nhìn thất bại trong quá khứnhư một đòn bẩy cho thành công trong tương lai, chứ không phải là một cái cớ để chấp nhận sự tầm thường, bạn nhé! Bí quyết hiệu nghiệm 2 Vượt qua nỗi sợ thất bạiI. Phát hiện những nỗi sợ hãi mơ hồ 1 Chọn một lĩnh vực bất kỳ trong cuộc sống sự nghiệp, hôn nhân,các mối quan hệ, sở thích, tài chính và trả lời câu hỏi sau Nếubạn có thể đạt được bất cứ điều gì trong lĩnh vực này, bạn sẽ mongmuốn điều gì? 2. Liệt kê tất cả những khó khăn, trở ngại khiến bạn không đạtđược ước muốn đó. 3. Bây giờ hãy kể ra những nỗi sợ hãi, e ngại khiến bạn chùn bướckhông dám đối đầu với khó khăn và cố gắng vượt qua thử Vô hiệu hóa và loại bỏ nỗi sợ tiêu cực Hãy trả lời những câu hỏi sau cho từng nỗi sợ hãi mà bạn kể ra ởtrên 1. Điều tệ hại nhất nào có thể xảy ra nếu những gì mình sợ trởthành sự thật? 2. Điều gì có khả năng xảy ra nếu nỗi sợ của mình trở thành sựthật? 3. Kết quả tốt nhất nào sẽ đến với mình và người khác nếu những gì mình sợ không xảy ra và mình vượt qua được những khó khănthách thức?III. Đặt nỗi sợ thất bại vào đúng vị trí của nó Nếu bạn muốn nhận diện bất cứ nỗi sợ thất bại nào đang ngăncản bạn theo đuổi một mong muốn cháy bỏng, một ước mơ đẹp hoặcmột dự án hứa hẹn, bạn hãy trả lời ba câu hỏi ở phần II có liên quanđến nỗi sợ thất bại Biến những thất bại trong quá khứ thành đồng minhmạnh mẽ 1. Kể ra những thất bại trong cuộc sống cá nhân hoặc sự nghiệpđã làm bạn tổn thương hôn nhân hoặc quan hệ đổ vỡ, thất bại trongdự án, kinh doanh, bị người khác khước từ ý tưởng Viết ranhững lý do khả dĩ gây ra hoặc góp phần vào những thất bại ấy. 2. Viết ra những bài học hoặc nguyên tắc đằng sau những nguyênnhân đó. 3. Bạn có bỏ qua những bài học này và lặp lại sai lầm trong nhữngmối quan hệ và dự án bạn đang thực hiện không? Nếu có hãy viết ra. Nếu bạn cảm thấy khó trả lời những câu hỏi trên, hãy yêu cầusự trợ giúp từ những người có liên quan đến thất bại của bạn hoặccó thể giúp bạn rút ra bài học từ những thất bại này. 4. Liệt kê những mối quan hệ hoặc dự án tương tự mà bạn đangtham gia và có thể thất bại. 5. Kể ra những hành động mà bạn có thể tiến hành để ngăn chặn việc lặp lại thất bại quá khứ trong những tình huống hiện tại tươngtự. CHƯƠNG 6 SỢI DÂY XÍCH THỨ BA NÉ TRÁNH SỰ CHỈ TRÍCH PHÊ BÌNH Vô tình hoặc cố tình tránh né những lời phê bình chỉ trích sẽ làm tổn hại và bóp chết suy nghĩ sáng tạo trong bạn, đồng thời chặn đứng bước tiến của bạn ngay trước khi bạn bắt tay vào hành động. “Tôi đã bảo anh rồi mà!” “Tôi không thể tin là chị lại làm như vậy!” “Bạn đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy?” “Lúc nào em cũng cư xử như thế!” “Con chẳng bao giờ làm được việc gì ra hồn!” “Đừng có lố bịch như vậy!” “Cô điên đấy à?” “Tôi biết ngay mà, thế nào chuyện này cũng xảy ra.” “Tại sao con không nghe lời mẹ?” “Đừng có quá nhạy cảm như vậy!” “Hình như em phát phì rồi đó! Em phải bắt đầu để ý đến nhữngmón ăn vặt đi là vừa!” Sự chỉ trích, phê phán, phê bình, bình phẩm... có thể được phát radưới nhiều hình thức một lời nhận xét thẳng thừng, một câu hỏixách mé, thậm chí là một ánh mắt coi thường, một cái nhếch mépcười khẩy hoặc chỉ là tiếng thở dài ngao ngán. Chẳng ai muốn bị chỉtrích, nhưng ai cũng từng bị chỉ trích, không nhiều thì ít. Điều trớ trêulà chúng ta không thích bị người khác phê bình nhưng lại không ngầnngại trong việc phê bình người khác. Tiếp nhận lời phê phán, đối vớicon người mà nói, là một trong những kinh nghiệm khó khăn nhấttrong cuộc sống hàng ngày. Trái lại, đưa ra những thông điệp chỉ tríchsao mà dễ dàng và tự nhiên đến thế! Bạn có nhớ đã từng bị ai chỉ trích từ khi còn nhỏ đến lúc trưởngthành không? Hãy dành một phút suy nghĩ về vấn đề này. Thầy côgiáo, cha mẹ, bạn bè, anh chị em, hoặc người yêu đã bình phẩm bạnra sao? Tôi thì luôn nghe người khác bình luận đại loại như mũi tôito như quả cà chua, chữ tôi viết xấu như gà bới, nhìn tôi thật luộmthuộm, tính tình tôi ích kỷ, tôi quá ngu ngốc… Vâng, đó chỉ là một vàiđiều tôi nhớ được trong vô số nhãn mác dán vào tôi thời trẻ. Bạn đãnhớ ra điều gì chưa? Bây giờ, bạn hãy cố nhớ lại những lời phê bình mà bạn nhậnđược trong vòng một tháng qua. Bạn có nghĩ tới điều gì không? Tiếpđến, hãy nhớ lại sự chỉ trích mà bạn đã thể hiện với người khác thờithơ ấu. Nhiều khả năng là bạn sẽ dễ nhớ những lúc người ta phê phánbạn hơn là ngược lại. Tại sao ư? Miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớđời, sự chỉ trích làm bạn tổn thương nhiều hơn là bạn nghĩ. Có nhữnglời nói gây ra những vết thương sâu đến nỗi não bộ không thể xóamờ, thế nên, có khi cả đời người trôi qua mà bạn vẫn không thể quênđược một câu nói đau như dao cứa hôm nào. Quả thật, những lời phê bình bao giờ cũng đau đớn, nhức nhối, khó chịu đến mức khi lớn lên, bạn làm tất cả để trốn tránh nó. Bạnthường xuyên điều chỉnh hành vi của mình không phải vì lợi ích củabạn hay của người khác mà chỉ đơn giản là để tránh bị chỉ trích, bớimóc mà thôi. Bạn càng quan tâm, nể trọng một người nào đó baonhiêu thì những lời đánh giá tiêu cực của họ càng có sức tàn phá vàlàm bạn tổn thương bấy nhiêu. Nỗi đau đớn khi bị chỉ trích khiến bạn rút lui khỏi những mốiquan hệ mà mặt khác, có thể mang lại cho bạn niềm vui và hạnh sợ bị phê bình khiến bạn không nói hoặc làm những việc tốt chobản thân và những người xung quanh. Ví dụ, bạn không bắt đầuchương trình tập thể dục vì nếu bạn bỏ dở nửa chừng, thế nào cũngcó người nói, “Biết ngay mà, anh thì chỉ tập được dăm bữa nửatháng là cùng”. Hoặc bạn chẳng dám hé răng phát biểu ý kiến để cảithiện một mối quan hệ, hoặc thúc đẩy một dự án vì sợ có ai đó sẽ nói,“Thôi đừng làm chuyện vớ vẩn” hoặc “Chẳng được nước non gìđâu”. Thật là một thảm kịch cho loài người chúng ta, phải không? Bao nhiêu mối quan hệ hoặc mái ấm gia đình sẽ được cứu vãnnếu người ta có thể thoải mái ra tay giúp đỡ chứ không chần chừ vì sợbị phê phán. Bao nhiêu ý tưởng độc đáo và sáng kiến hữu ích nhằmcải thiện cuộc sống con người sẽ thành hiện thực nếu nỗi sợ bị chỉtrích không hề tồn tại. Có thể nói, sự phê bình là một trong nhữngnhân tố có sức hủy hoại khủng khiếp nhất trong cuộc sống cá nhân,sự nghiệp của con người nói riêng và xã hội nói chung. Đó là mặt tráicủa đồng tiền, còn mặt phải là bao giờ cũng có cách giúp bạn hoàntoàn vượt qua được tác động tiêu cực từ sự chỉ trích của người khácvà đánh bại hậu quả của nó trong cuộc sống. Như vậy, bạn có thể giảiphóng bản thân khỏi những giới hạn mà bạn tự đặt ra cho mình, đểcó thể trở thành con người mà bạn hướng tới và đạt được bất cứ điềugì mà bạn xứng đáng. Cách thức đập tan ảnh hưởng tồi tệ của sự chỉ trích là thay vì trốntránh nó, bạn hãy đối mặt với nó. Cũng đừng tìm cách bỏ ngoài tainhững lời phê bình hoặc tỏ thái độ lạnh lùng bất cần với nó. Thậm chíđừng học cách tự vệ để đối phó lại nó. Cách duy nhất để xua đuổi tácđộng xấu của sự chỉ trích là học cách giải quyết nó. Giống như câu “Người chê ta mà chê phải là thầy ta”, bất cứ sựphê bình nào mà bạn nhận được cũng có thể trở thành đồng minhthân cận nhất hoặc kẻ thù tệ hại nhất của bạn, tùy thuộc vào ba yếutố nguồn phê bình, tính chính xác của sự phê bình và phản ứng củabạn đối với nó. Phải, bạn hoàn toàn có sự lựa chọn nhìn nhận sự chỉtrích như một người hết lòng hỗ trợ bạn hoặc một địch thủ muốnhãm hại bạn. Thậm chí bạn có thể chuyển những lời đả kích có dụng ýlàm bạn tổn thương thành yếu tố có giá trị hữu ích to lớn đối với THÙ THÀNH BẠN Nếu bạn hỏi bất cứ người nào đã từng tham gia chiến đấu hoặclàm điệp viên thì họ sẽ nói cho bạn biết rằng giết chết quân địch hoặcgián điệp nước ngoài dễ hơn nhiều so với việc thuyết phục hắn trởthành đồng minh. Nhưng họ cũng công nhận rằng nếu bạn có thểbiến thù thành bạn hoặc thành điệp viên hai mang, hay còn gọi là điệpviên nhị trùng, thì đây có thể coi là một thắng lợi kép. Giết một tênđịch hay một điệp viên phe đối nghịch chỉ làm giảm đi nguy cơ màhắn có thể gây ra cho bạn hoặc tổ chức của bạn. Biến hắn thành đồngminh không những loại trừ những bất lợi do người này mang lại, mànó còn giúp bạn có thêm lợi thế trên chiến trường. Điều này cũng đúng với sự phê bình. Việc tránh né, phản ứngmạnh hoặc bỏ ngoài tai những lời chỉ trích chỉ có tác dụng hạn chếbớt những tác động tiêu cực của nó đối với bạn. Nhưng những hành động này chẳng giúp ích gì cho sự phát triển cá nhân và mức độ thànhcông của bạn. Ngược lại, nếu biến những lời khó nghe thành thông tin phản hồimang tính xây dựng thì bạn sẽ nhận được lợi ích to lớn trong việcphát triển bản thân hoặc sự nghiệp, kinh doanh. Bằng cách này, khảnăng những lời phê bình làm bạn tổn thương không những giảmxuống… bằng zero, mà nó còn tạo tiền đề vững chắc giúp bạn ngàycàng hoàn thiện hơn, thành công hơn. Nghe có vẻ khó tin ư? Nhưngthực tế đúng như vậy. May mắn là việc làm này không quá khó chỉ cần đưa ra một sự lựa chọn cụ thể mỗi khi trở thành đốitượng bị phê bình. Khi bạn lựa chọn đúng, sự chỉ trích sẽ trở thànhđồng minh thay vì kẻ thù của bạn và bạn không còn cảm thấy sợ nónữa. Một khi không còn sợ nữa thì bạn sẽ – cả vô thức lẫn có ý thức –ngừng điều chỉnh lời nói và hành vi của mình nhằm tránh né nó. Bạnsẽ hoàn toàn tự do làm bất cứ việc gì để cải thiện hoàn cảnh hoặc mốiquan hệ của mình, bất chấp rủi ro. Vậy bạn nên lựa chọn như thế nàokhi đối diện với sự phê bình? Bạn phải chọn cách không phản ứnghoặc tự vệ, không rút lui hoặc tấn công, mà là “biến thù thành bạn”. Việc này được tiến hành như thế nào? Hãy hành xử như mộtquan tòa khôn ngoan và tự nhủ, “Mình sẽ suy nghĩ về điều này”. Đó làmột câu nói rất quan trọng mà bạn cần nhớ, vậy bây giờ bạn hãy nóito lên, “Mình sẽ suy nghĩ về điều này”. Đó không phải là bước duynhất trong công thức “biến thù thành bạn” mà là bước đầu tiên. Bạnhãy thường xuyên nói câu đó mỗi khi tiếp nhận thông tin phê bình,nếu không nó sẽ đánh bại bạn đấy. Như vậy, bước đầu tiên không phải là phản ứng tức thì, tự vệ hay“ăn miếng trả miếng” mà là cân nhắc thấu đáo. Bước thứ hai là bạncần suy nghĩ về hai việc nguồn chỉ trích và độ chính xác của sự chỉ CHỈ TRÍCH Ai chỉ trích bạn và tại sao họ lại làm vậy? Người đó có đủ tư cáchphê bình bạn không? Người đó có nắm trong tay tất cả dữ liệu cầnthiết để đưa ra lời phê bình khôn ngoan và hợp lý không? Anh ta cóhoàn toàn hiểu rõ những việc bạn làm, những lời bạn nói hoặc mụcđích thật sự của bạn đằng sau những việc làm hoặc lời nói đó không?Hay anh ta chỉ phản ứng lại những gì anh ta nhận thức là ý định củabạn? Bao giờ bạn cũng nên tự hỏi mình, “Sự chỉ trích này dựa trêncảm tính, kinh nghiệm hay thất bại của bạn hoặc của anh ta trongquá khứ, không đủ thông tin, suy nghĩ thiếu sáng tạo hay dựa trêntính hợp lý, khách quan của tình huống?”. Bạn cũng nên suy nghĩxem liệu lời phê bình đó có hàm chứa ý nghĩa thật sự của nó dụ, khi bà xã cằn nhằn bạn “không bao giờ” quan tâm đến cảm xúccủa cô ấy thì thật ra, cô ấy không có ý nói “không bao giờ” mà là tronglần này hoặc một vài lần khác, bạn đã không quan tâm đến cảm xúccủa cô ấy theo cách cô ấy mong muốn. Nếu ông xã than phiền rằngbạn “bao giờ” cũng đặt nhu cầu của “mọi người” lên trên nhu cầu củaanh ấy thì anh ấy không hề ám chỉ “bao giờ cũng vậy” hay “tất cả mọingười”. Anh ấy chỉ muốn nói về hoàn cảnh hiện tại và một vài sự việckhác trong quá khứ mà thôi. Ông chủ cũ của tôi tuyên bố rằng tôi là nỗi thất vọng lớn nhấttrong cuộc đời sự nghiệp ông ấy và rằng tôi sẽ không bao giờ thànhcông trong lĩnh vực mà tôi theo đuổi. Mặc dù ông ấy tài giỏi và nắmgiữ chức vụ phó chủ tịch công ty, ông ấy không đủ thẩm quyền để đưara lời tiên tri về tương lai của tôi. Ông ấy không phải là thầy bói, và chắc chắn không phải là Chúa Trời, thế nên làm sao ông có thể dựđoán tương lai của tôi được! Trong khi vế trước trong lời phê bình của ông rằng tôi là nỗi thấtvọng lớn nhất có thể đúng, vế sau hoàn toàn không có cơ sở, bởi vìnguồn phê bình này không đáng tin cậy để có thể nhận định chính xácvề thành công trong tương lai của tôi. Tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên trước việc các cô thiếu nữ đánhgiá quá cao những lời phê phán vô lý từ mẹ mình. Tôi đã chứng kiếnnhiều người phụ nữ bị tổn thương trầm trọng trong một thời gian dàichỉ vì một lời nhận xét của mẹ họ. Chị em phụ nữ, xin các bạn hãydành thời gian suy nghĩ về nguồn phê bình. Đối với bạn, mẹ bạn cóthể là một vị thánh, nhưng có thể bà không phải là nhà tâm lý học trẻem, người quản gia chuyên nghiệp, người đầu bếp lừng danh bốnbiển, hoặc chuyên viên tư vấn hôn nhân gia đình. Là một người mẹ,chắc chắn tình yêu thương của bà dành cho bạn mênh mông như biểncả, với những mong muốn mà bà nghĩ là tốt nhất cho bạn. Bạn cầnbiết rằng mẹ bạn làm tất cả mọi việc vì yêu thương bạn và vì niềmkhao khát được tiếp tục là người mẹ tốt của bạn. Nhưng bạn cũngnên nhận thức rõ rằng bà không phải là Thượng đế và cũng khôngphải là chuyên gia trong mọi lĩnh vực. Thế nên bạn không cần phảichống đối, tấn công hay lảng tránh những lời trách móc la rầy của mẹmà chỉ cần chuyển hóa chúng thành những yếu tố tích cực đối với sựphát triển của cá nhân bạn. Phải, việc cân nhắc nguồn và độ chính xác của thông tin, ý định vàđộng cơ của người phê bình là bước đầu tiên trong việc biến sự chỉtrích từ thù thành bạn. TÌM HIỂU ĐỘ CHÍNH XÁC CỦA SỰ CHỈ TRÍCH Bước cần làm tiếp theo là tìm hiểu độ chính xác của sự chỉ có thể ví sự chỉ trích như một xô đựng đầy nước. Đọng lại dướiđáy xô là một chút cát và thỉnh thoảng lẫn trong đất cát là những mẩuvàng thô. Khi có ai đó phê phán bạn, tức là họ hắt cả xô nước này vàomặt bạn. Phản ứng tự nhiên của con người có thể là một trong bahành động sau 1 cúi đầu xuống né và bỏ chạy, 2 giơ hai tay lên đỡhoặc 3 giận dữ và tấn công lại đối phương. Tiếc thay, tất cả những phản ứng tự nhiên này đều “trật chìa”. Đóchỉ là một xô nước, không phải là xô xi-măng. Chẳng ai chết hoặc bịthương chỉ vì bị tạt nước vào mặt. Thế mà trên thế gian vẫn khônghiếm người rút súng ra bắn vào người chỉ trích mình. Phải, khi lãnhmột xô nước vào mặt, bạn sẽ cảm thấy lạnh và khó chịu một lúc,nhưng rốt cuộc nó chỉ là nước mà thôi. Hãy lấy khăn lau khô cát dưới đáy xô có thể còn dính lại trong mắt bạn, khiến bạnnhìn nhận mọi việc không rõ ràng; nước mắt có thể ứa ra, khiến tầmnhìn của bạn bị nhiễu loạn trong chốc lát. Hãy lấy cát ra khỏi mắt vàsuy nghĩ về vấn đề này bằng cách tìm hiểu nguồn chỉ trích và độ chínhxác của nó. Đừng vội phản ứng ngay. Bây giờ đến phần tốt đẹp, dễ dàng hơn khi xem xét tính chínhxác của sự phê bình, bạn thường thấy lấp lánh những mẩu vàng thôtrong đó. Những mẩu vàng thô sẽ biến thành thỏi vàng mười nếu bạnbiết cách dùng sự thật trong lời phê bình để cải thiện hành vi, thái độhay lời nói của mình. Chẳng phải mỗi lần như thế, bạn lại tiến thêmmột bước đến gần mục đích của đời mình hay sao? Khi tôi viết kịch bản quảng cáo thương mại đầu tiên của mình vàonăm 1976, tôi nóng lòng trình ngay cho sếp. Tôi đã dành trọn mấy ngày trời chăm chút từng câu chữ nên chắc mẩm sếp sẽ đánh giá caovà tự hào về tôi. Hôm ấy, tại nhà sếp, tôi hào hứng đưa cho ông xemnhư một cậu học trò vừa hoàn thành xuất sắc bài tập được giao. Sếpchăm chú đọc rồi ngước mắt nhìn tôi và buông một câu xanh rờn “Chẳng hề có “lưỡi câu” nào, không có gì khiến tôi phải quan tâmvà theo dõi toàn bộ chương trình cả”. Sau tất cả nỗ lực và hy vọng, tôi đứng chết trân như bị nhận cảmột thùng nước lạnh xối vào mặt. Tôi có thể phản ứng lại “Ông cóbiết tôi mất bao nhiêu ngày để viết kịch bản quảng cáo này không?Đây là một kịch bản tuyệt vời”. Tôi có thể tấn công ông bằng câu nói,“Trong đời mình, thử hỏi ông đã viết được bao nhiêu mẫu quảng cáohay ho?”. Tôi cũng có thể tự vệ bằng cách đặt câu hỏi “Ông nghĩ thếnào về câu này, dòng này?” hay “Tại sao ông chỉ chú ý đến vài lỗi lặtvặt mà không thấy được những điểm tốt chứ?”. Nếu tôi phản ứng,tấn công và phòng vệ, tôi có thể đã bỏ lỡ những mẩu vàng giá trị trongxô nước, những thứ mà sau này giúp tôi kiếm được hàng triệu đô. Bạn thấy đấy, sếp tôi nói kịch bản của tôi không có “lưỡi câu”, còntôi thì chẳng hiểu mô tê gì về “lưỡi câu” cả. Sau khi định thần lại, tôihỏi, “Sếp nói thế nghĩa là gì?”. Ông bèn giải thích rằng, chẳng có aithích xem tiết mục quảng cáo trên tivi. Mỗi khi đến giờ quảng cáo, lậptức người xem chuyển sang làm việc khác hay xem kênh khác. Vì thế,một kịch bản quảng cáo thành công phải “câu” được sự chú ý củakhán giả vào màn hình. Vài phút sau, tôi nghĩ ra được một “lưỡi câu”ấn tượng. Thế là chương trình quảng cáo của công ty chúng tôi ra đời,đem lại doanh thu hơn 20 triệu đô trong năm đầu tiên kinh trọng hơn, tôi học được một bài học quý giá mà tôi đã áp dụngtrong hơn 800 kịch bản quảng cáo thương mại mà tôi viết và dàndựng, nâng tổng doanh thu của chúng tôi lên trên 1 tỷ đô. Đời tôi có được ngày hôm nay là nhờ vào việc tôi đã học được cách nhìn thấynhững mẩu vàng lấp lánh ẩn nấp sau những lời phê bình khó nghe. Gần như bao giờ bạn cũng tìm được một thông tin giá trị ngay cảtrong lời phê bình chối tai nhất. Đôi khi lẫn trong cát là những hạt bụivàng, chứ không phải là những mẩu vàng, cho nên bạn phải nhìn thậtkỹ và thành tâm mới thấy được. Khi ông chủ khắc nghiệt của tôi nói,“Anh là nỗi thất vọng lớn nhất trong đời tôi” thì nhận xét ấy chứađựng rất nhiều nước, khá nhiều cát và một hạt bụi vàng bé tí ti. Ôngấy rõ ràng rất thất vọng về tôi, nhưng sao tôi có thể là nỗi thất vọnglớn nhất trong sự nghiệp của ông ấy khi tôi mới chân ướt chân ráovào nghề? Hiển nhiên là ông cố tình phóng đại sự việc với hy vọng gâynên nỗi đau trong lòng tôi để trả đũa cho việc tôi đã làm ông thấtvọng. Vì lúc ấy còn trẻ người non dạ, những hạt cát trong câu nói tànnhẫn của sếp rơi vào mắt tôi, làm tôi đau đớn tột độ trong vài khi làm chủ được cảm xúc giận dữ, cay đắng trong lòng, tầm nhìncủa tôi trở nên trong trẻo hơn và tôi thấy được hạt bụi vàng đằng saulời chỉ trích cay độc của sếp. Ông ấy thất vọng vì thành tích yếu kémcủa tôi và cho rằng tôi không tận tâm với công việc. Vậy thì bài họcrút ra là, nếu muốn trụ lại lâu hơn trong công việc kế tiếp, tôi phảilàm sao nâng cao hiệu quả làm việc và chứng tỏ lòng nhiệt thành vớisếp và với công ty. Bây giờ chúng ta hãy cùng trở lại với lời phê bình quen thuộc mànhiều người trong chúng ta thường nhận được ngày nay, đó là câunói “Anh/chị càng ngày càng béo”. Quả là một xô nước đầy cát. Chắcchắn bạn không cần nghe lời nhận xét này, vì bạn là người đầu tiênnhận ra mình đang lên cân. Hạt bụi vàng trong câu nói trên chính làsự xác nhận và củng cố ý nghĩ của bạn rằng bạn đang mập lên. Và nếubạn cho phép, câu nói này sẽ giúp bạn có thêm quyết tâm chịu tráchnhiệm về chế độ ăn uống và rèn luyện thể chất có lợi cho cơ thể bạn. Những bài tập thể dục sẽ giúp bạn kéo dài tuổi thọ, nâng cao chấtlượng cuộc sống, đồng thời cung cấp đủ năng lượng cần thiết chohoạt động hàng ngày. Vì thế, thay vì khó chịu, nói móc lại hoặc rút vàovỏ ốc trước lời nhận xét trên, bạn hãy chịu khó đãi cát tìm vàng vànhân số vàng đó lên bằng cách hành động đúng đắn. Đến đây xin bạn hãy ngừng lại một chút và ngẫm nghĩ về một lờiphê phán mà bạn vừa nhận được từ một người mà bạn yêu thương. Nhớ lại xem bạn đã có phản ứng như thế nào. Bỏ chạy, tự vệ hayphản công? Hãy cân nhắc về nguồn phê bình và độ chính xác củanhững lời nói đó. Hãy đi tìm mẩu vàng lẫn trong cát và nghĩ xem bạncó thể mang vàng vào sử dụng trong cuộc sống như thế ỨNG CỦA BẠN TRƯỚC SỰ CHỈ TRÍCH Bước thứ ba và là bước cuối cùng trong việc biến những lời phêbình thành thông tin phản hồi tích cực chính là phản ứng của bạn đốivới nó. Tôi đã chỉ cho bạn thấy ba phản ứng sai lầm và một phản ứngđúng đắn trước sự phê bình. Vậy thì sự chỉ trích sẽ trở thành ngườibạn tốt nhất hay kẻ thù tệ hại nhất của bạn là tùy thuộc vào nguồn chỉtrích, độ chính xác của sự chỉ trích và phản ứng của bạn đối với cả những điều này được minh họa cụ thể trong một câu chuyệnmà tôi đã từng nghe được. Vào buổi sáng thứ bảy nọ, cặp vợ chồng nhà kia ghé ngang cửahàng bán thú nuôi để tìm mua một chú cún. Vừa bước chân vào cửahàng, họ đã nghe thấy tiếng chào hỏi ồn ào, khó chịu của một con vẹttrong lồng chim gần cửa. “Này ông bạn”, con vẹt nói. “Hả?” người chồng trả lời. “Ông chồng ngu ngốc, bà vợ xấu xí”, con vẹt kêu to. “Mày nói gì?”, người chồng tức giận hỏi. “Tôi nói, ông đần độn còn vợ ông thì xấu xí!” Thế là ông chồng nổi đóa lên, còn bà vợ thì khóc mếu máo. Ôngchồng nhanh chóng đến gặp người chủ cửa hàng để trút cơn thịnh nộ. “Chuyện này là thế nào? Vợ chồng tôi đang hào hứng tìm muamột con chó về nuôi thì bị con vẹt ngu xuẩn láo xược của ông phỉ nhổvào mặt những lời không thể chấp nhận được. Nhìn vợ tôi kìa… mấtcả vui.” “Tôi không tin là nó lại tiếp tục làm một chuyện như vậy”, ngườichủ nói. Sau đó, ông ta mang găng vào một tay rồi đi về phía con túm lấy con vẹt rồi tát hai ba cái vào một bên đầu nó. Thấy vậy,vợ chồng người khách cảm thấy nguôi ngoai, họ đi một vòng quanhcửa hàng xem chó rồi về. Trên đường ra cửa, họ đi ngang qua con vẹt,nó nói, “Này ông bạn”. Người đàn ông quắc mắt nhìn con vẹt và nói,“Hả?”. Con vẹt đáp, “Ông biết rồi còn gì”. Tôi kể câu chuyện này để nhấn mạnh ba ý. Theo bạn, ai là ngườikhôn ngoan hơn, con vẹt hay cặp vợ chồng nọ? Rõ ràng con vẹt thôngminh hơn. Buổi sáng thứ bảy của hai vợ chồng đó sẽ không bị tiêu tanbởi lời nói của con vẹt, nếu họ dành vài phút suy nghĩ về nguồn thôngtin, tính chính xác của nó và kềm chế phản ứng của mình. Đó chỉ làmột con vẹt chứ đâu phải là giáo sư đại học hay chủ hãng thời nói của nó chẳng có giá trị gì khi nhận xét về mức độ thông minhcủa ông chồng hay vẻ xuân sắc của bà vợ. Hiểu được điều này, họ có thể cười xòa và tự nhủ, “Con vẹt ngu ngốc này thì biết gì”. Xét về phản ứng của họ, ta thấy ông chồng quả có hơi ngốc thậtkhi quan trọng hóa lời nói vô nghĩa của con vẹt, còn bà vợ thì chắcchắn không thể đẹp được khi bật khóc như vậy. Nếu họ tìm được“vàng trong cát” thì người đàn ông có thể đăng ký tham dự khóa ănnói, còn người đàn bà có thể đổi kiểu tóc hoặc bắt đầu chương trìnhtập thể dục. Một lần Gary Smalley và tôi bay từ Dallas tới Chicago. Ngồi xungquanh chúng tôi là những thành viên của nhóm Hoạt náo viên DallasCowboy. Gary yêu cầu một cô bé tự đánh giá ngoại hình của mìnhtheo thang điểm từ 1 đến 10. Anh cố ý chọn một hoạt náo viên mà cảanh và tôi đều ngầm cho điểm 10 tuyệt đối. Nhưng cô bảo, “Cháu chắccỡ 7 điểm”. Cả hai chúng tôi đồng thanh hỏi, “Tại sao?”. “Hãy nhìncái mũi của cháu”, cô chỉ vào mũi mình rồi chỉ sang một bạn khác vànói, “Bạn ấy mới xứng đáng nhận điểm 10 tuyệt đối”. Nghe vậy Gary đáp, “Tôi chẳng thấy gì không ổn với cái mũi củacháu, tại sao cháu lại nói thế?”. “Chú nhầm rồi”, cô gái nói giọng quảquyết. “Chú nhìn kỹ mũi cháu mà xem. Người bạn trai đầu tiên củacháu nói rằng cháu sẽ đẹp hoàn hảo nếu không có cái mũi này”. Thật đáng buồn phải không? Cô gái này không bao giờ vượt quađược lời nhận xét ấy. Bạn trai của cô là chuyên gia về sắc đẹp ư? Hayanh ta là “chuyên gia về mũi”? Lẽ ra cô bé phải cân nhắc về tư cáchcủa người phê bình, độ chính xác của lời phê bình và cười vào mũianh ta. Anh ta cũng chỉ là một “con vẹt”, nói mà không biết mình đangnói gì. Thế giới của chúng ta đầy rẫy những con vẹt – những người tùytiện đưa ra những lời nhận xét vô tội vạ. Nhưng đó không phải là phận sự của bạn và tôi. Trách nhiệm của chúng ta là kiểm soát phảnứng của mình trước từng lời phê bình mà chúng ta nhận được. Cứ đểhọ tạt xô nước vào mặt bạn. Sau đó hãy lùi lại một bước, lau khô mặt,lấy cát trong mắt ra và tìm những mẩu vàng. Làm được như vậy, bạnsẽ biến tất cả những lời phê bình, chỉ trích thành người bạn tốt giúpbạn ngày càng khôn ngoan hơn, trưởng thành hơn, hoàn thiện hơn cảtrong cuộc sống cá nhân lẫn sự nghiệp. Thời gian đầu, bạn sẽ phải nỗ lực nhiều để giữ thái độ thích hợpvà không phản ứng tức thì trước sự chỉ trích. Sau khi luyện tập trongvài tháng, việc phản ứng đúng cách với những lời phê bình sẽ trởthành một thói quen tốt, hỗ trợ bạn suốt cả cuộc đời. Bí quyết hiệu nghiệm 3 Biến sự chỉ trích từ thù thành bạn 1. Liệt kê những lời phê bình đáng nhớ nhất mà bạn nhận đượctrong gia đình hoặc trong công việc. 2. Với mỗi lời phê bình, đánh giá tư cách của người phê bình bạnđạt tiêu chuẩn cao, đạt tiêu chuẩn vừa vừa và không đạt tiêu chuẩn. 3. Hãy chọn những yếu tố nền tảng của mỗi lời phê bình trongdanh sách bên dưới – Cảm xúc – Kinh nghiệm, thất bại trong quá khứ của bạn hoặc của ngườiphê bình bạn – Không có đủ thông tin về mục tiêu, ý định hay tầm nhìn của bạn – Suy nghĩ theo lối mòn, thiếu sáng tạo – Tính logic – Tình huống thực tế 4. Động cơ của người phê bình là gì? Có phải vì tình yêu, sự quantâm chân thật của người đó dành cho bạn, cho công việc chung, chonhững người xung quanh hay chỉ thuần túy là lòng ích kỷ, đố kỵ, sợhãi, thù oán, giận dữ, hay vì người đó còn quá nông cạn, bồng bộtthiếu suy nghĩ? 5. Sau khi cân nhắc thấu đáo, bạn nhận thấy lời phê bình củangười ấy có điểm gì đúng? – Định nghĩa về “nước” trong lời phê bình yếu tố nào đượcphóng đại quá đáng, vô lý hoặc vô nghĩa. – Định nghĩa về “cát” trong lời phê bình yếu tố nào khiến bạncảm thấy tổn thương hoặc đau đớn nhất lời lẽ cụ thể, giọng nói, tháiđộ phê bình… – Định nghĩa về “vàng” trong sự phê bình sự thật rút ra từ nhữnglời phê bình có thể giúp bạn thành công hơn trong tương lai. 6. Bạn đã phản ứng lại lời phê bình như thế nào? Giận dữ, chốngđối, phủ nhận, đổ lỗi, phản công hay rút vào im lặng? Bạn có lắngnghe, công nhận, cảm ơn hoặc đưa ra lời giải thích để người phê bìnhhiểu rõ hơn về bạn hoặc hành vi của bạn không? 7. Bạn có thể phản ứng như thế nào để mang lại lợi ích cho bảnthân, sự phát triển cá nhân và mối quan hệ giữa bạn với người phêbình? 8. Viết ra những cách phản ứng mà bạn cho là tốt nhất với sự phêbình mà bạn nhận được trong tương lai. CHƯƠNG 7 SỢI DÂY XÍCH THỨ TƯ THIẾU TẦM NHÌN RÕ RÀNG VÀ CHÍNH XÁC Nếu bạn không có một khái niệm rõ ràng về đích đến và một tấm bản đồ chính xác, làm sao bạn có thể bắt đầu cuộc hành trình. ãy tưởng tượng bạn đang sống ở thành phố New York. Một hôm, người đưa thư tới gõ cửa nhà bạn và trao cho bạn một phong thư có đóng dấu bưu điện. Bạn mở thư ra và phát hiệnbức thư này được gửi từ một người bạn của tôi tên là Dick thư là hai tấm vé đến Hollywood với tư cách khách mời danhdự của anh ấy trong một tuần. Anh ấy sẽ đặt sẵn cho bạn một phòngđắt tiền trong một khách sạn sang nhất ở khu Beverly Hills và sẽ biếubạn 5000 đô mỗi ngày để bạn chi xài thoải mái trong suốt tuần lễ bạnở đó. Bạn cũng có một chiếc xe limousine phục vụ 24/24 để bạn ngaodu tùy thích. Bạn sẽ được Dick đích thân mời đến tham dự buổi lễtrao giải Academy Awards. Bạn sẽ được dùng bữa tối với những siêusao mà bạn hâm mộ. Sau tuần lễ ở Hollywood, bạn và người bạn đồnghành của bạn sẽ bay vé máy bay hạng nhất đến Hawaii để tận hưởngkỳ nghỉ tuyệt vời trong 10 ngày nữa. Khi đọc gần hết thư, bạn cảm thấy hào hứng đến nỗi bạn cứ ngỡmình đang nằm mơ. Rồi bạn đọc đến đoạn cuối cùng có nội dung nhưsau Bạn chỉ cần đáp ứng một yêu cầu duy nhất của tôi, đó là bạnphải lái xe thẳng từ nhà bạn ở New York đến nhà tôi ở Los Angeles mà không được dùng bản đồ vào bất cứ lúc nào. Ngoài ra, bạnkhông được phép nhờ bất kỳ ai chỉ đường cho bạn. Bạn của tôi EdMcMahon sẽ có mặt ngay trước cửa nhà bạn trong giây lát để hộtống bạn trong suốt cuộc hành trình và cũng để bảo đảm bạn khôngxem bản đồ hay hỏi đường. Bạn có thời hạn một tuần để đến đượcnhà tôi và đoạt giải. Đọc đến đây chắc bạn sẽ kêu lên, “Thật vớ vẩn! Không có cáchnào để tôi có thể đi từ New York đến Los Angeles rồi sau đó đến nhàcủa Dick Clark mà không có bản đồ trên tay, cũng không được hỏiđường hỏi xá. Không thể nào!”. Nếu đó là phản ứng của bạn, thì bạn hoàn toàn đúng. Nếu bạn cóđủ thời gian, có lẽ bạn cũng tìm cách đi từ New York đến Los Angeles mặc dù bạn sẽ tốn hàng tháng hoặc hàng năm trời và tốn bộntiền đổ xăng. Sau đó, bạn còn phải tìm được nhà của Dick ở khu dặm vuông. Tìm một ngôi nhà mà không có địa chỉ, khôngcó bản đồ cũng không được hỏi thăm đường thì quả là vô cùng khókhăn và mất nhiều thời gian hơn nữa. Thử hỏi bạn có còn muốn thựchiện một chuyến đi như thế không? Tất nhiên là không. Đây là mộtviệc làm điên rồ, lãng phí thời gian và ước mơ Hollywood của bạnkhông hề có chút hy vọng trở thành hiện thực. Bây giờ giả sử đoạn cuối lá thư mà Dick gửi cho bạn khác đi mộtchút. Giả sử trong thư viết, bạn không được dùng bản đồ có sẵn, cũngkhông được hỏi thăm đường nhưng trước khi khởi hành, bạn có thểgọi một cú điện thoại duy nhất đến văn phòng của Dick để hỏi rõ địachỉ và nhận được toàn bộ hướng dẫn cụ thể về từng con đường, từngngã rẽ, từ nhà bạn đến trước cửa nhà anh ấy. Một câu hỏi quan trọng khi gọi đến văn phòng của Dick để hỏi địa chỉ và hướng dẫn đi đường chính xác, bạn có sẵn sàng giấy bút đểghi lại không sót một chi tiết nào không? Hay bạn chỉ lắng nghe và tinvào trí nhớ của mình? Câu trả lời khá hiển nhiên tất nhiên bạn phảighi chép cẩn thận rồi. Việc có được tận hưởng kỳ nghỉ trong mơ haykhông tùy thuộc vào việc này mà. Sau đó, bạn sẽ tạo ra một tấm bảnđồ của riêng bạn. Và một khi bắt đầu cuộc hành trình, bạn phải trôngcậy vào tấm bản đồ này, nhất nhất làm theo từng đường đi nướcbước trong đó để chắc chắn bạn đang đi đúng hướng. Bằng việc xácđịnh rõ điểm đến, viết ra địa chỉ và cách đi cụ thể, vẽ ra tấm bản đồđơn giản mà hiệu quả của riêng mình, bạn sẽ đến nhà Dick trước thờihạn và nhận lãnh phần thưởng xứng đáng. Tôi đưa ra ví dụ trên để minh họa những điểm quan trọng mà bạncần lưu ý nếu bạn muốn phóng tên lửa của mình lên khỏi bệ phóng vàbắt đầu đạt được những ước mơ cao đẹp. Điểm đầu tiên trong câuchuyện này là bạn sẽ không bao giờ đi đến đích, bất kể phần thưởngcó to lớn đến đâu, nếu bạn không lấy được địa chỉ chính xác, viết ragiấy hướng dẫn đi đường cụ thể, tạo ra một tấm bản đồ chi tiết và đitheo tấm bản đồ đó. Điểm thứ hai trong câu chuyện là nếu bạn sẵn lòng thực hiệnnhững bước đơn giản này – xác định điểm đến, viết ra hướng đi vàlên bản đồ – chỉ để có được một kỳ nghỉ trong mơ, thì bạn phải quyếttâm đến mức nào để làm được những việc tương tự và thành côngtrong những lĩnh vực quan trọng của cuộc sống cá nhân và sự nghiệp?Sau cùng, chẳng phải cuộc sống của bạn và những điều bạn đạt đượcvới nó còn đáng giá gấp hàng ngàn lần một chuyến đi nghỉ mát 17ngày hay sao? Những thành quả mà bạn gặt hái trong hôn nhân, concái, công việc và sự nghiệp tương lai đều có giá trị lớn hơn, lâu bềnhơn nhiều so với bất cứ một kỳ nghỉ tuyệt vời nào mà tiền có thể muađược. Tuy vậy, nếu bạn giống như đa số những người chưa bao giờphóng tên lửa của mình, thì rất có thể bạn chưa hề viết ra định nghĩaước mơ của bạn. Nếu chưa xác định ước mơ rõ ràng, chắc hẳn bạncũng chưa thiết kế bản đồ và cách thức đạt được ước mơ của dám chắc với bạn rằng nếu bạn không làm những điều căn bản ấythì ước mơ của bạn sẽ mãi mãi chỉ là mơ ước! Có thể phản ứng đầu tiên của bạn là, “Chao ôi việc này khó quá,chắc là mất nhiều thời gian lắm,” hoặc “Thú thật, tôi còn chẳng biếtước mơ của mình là gì nữa”. Sự thật là một khi bạn bắt đầu nghĩ vềước mơ của mình, bạn sẽ thấy rằng việc định nghĩa ước mơ đơn giảnhơn nhiều so với những gì bạn hình dung, lại còn thú vị và không mấtnhiều thời gian. Ở bước khởi đầu, bạn sẽ mất khoảng từ 15 đến 30phút mỗi lần, nhưng sau đó bạn chỉ cần vài phút một tuần mà sẽ biết được cách thức đúng đắn để làm việc này trong nhữngchương kế tiếp, nên bạn không cần phải lo lắng bây giờ. Bạn chỉ cầnnhận ra một điều rằng phần thưởng mà bạn nhận được cho việc xácđịnh mục tiêu và lên kế hoạch hành động để đạt được nó hoàn toànxứng đáng với công sức bạn bỏ THẾ NÀO ĐỂ CÓ MỘT TẦM NHÌN SÁNG TỎVÀ MỘT TẤM BẢN ĐỒ CHÍNH XÁC CHO CUỘCHÀNH TRÌNH THỰC HIỆN MỌI ƯỚC MƠ Trong sáu sợi dây xích trói chặt bạn nơi vạch xuất phát thì đây làsợi dây xích dễ chặt đứt nhất. Công cụ chặt xích của bạn có thể là mộtquyển sổ tay và bút hoặc một chiếc máy vi tính. Các bước tiến hànhđơn giản đến mức bạn khó có thể tin là nó lại có hữu hiệu đến thế. Mục tiêu của chúng ta ở đây không phải là bắt đầu cuộc hành trình mà đơn giản là đi tìm địa chỉ chính xác của mỗi ước mơ và sauđó viết ra thật rõ ràng trên giấy trắng mực đen. Trong chương 10 và11, tôi sẽ hướng dẫn bạn cách sử dụng Quy Trình Hiện Thực Hóa ƯớcMơ để lập bản đồ và vạch ra hướng đi cụ thể cho mỗi ước mơ mà bạnquyết tâm theo đuổi. Sau đó, bạn sẽ có tấm bản đồ trong tay và bảngđánh giá đo lường sự tiến triển của bạn mỗi ngày, mỗi tuần hay mỗitháng trên cuộc hành trình vươn tới thành công. Những chương sausẽ nói đến cách thức vượt qua chướng ngại vật trên đường, chẳng hạnnhư một vực sâu không có cầu hoặc một ngọn núi dốc đứng, bằngcách điều chỉnh hướng đi của bạn hoặc tìm sự giúp đỡ ở nơi sẽ ngạc nhiên khi thấy mình tiến nhanh như thế nào trên conđường chinh phục ước mơ. Còn bây giờ trong chương này, tôi sẽ chỉ cho bạn bước đầu tiêntrong việc lập bản đồ, tức là đưa ra một định nghĩa rõ ràng về nhữngước mơ hay mục tiêu của đời bạn bằng văn bản. Việc đầu tiên bạn cần làm để định nghĩa ước mơ là liệt kê trênmột tờ giấy trắng tất cả những lĩnh vực quan trọng đối với bạn, bắtđầu từ lĩnh vực quan trọng nhất trở xuống. Ví dụ những lĩnh vựcquan trọng trong cuộc sống của tôi là – Đời sống tôn giáo – Hôn nhân – Con cái – Sức khỏe, hạnh phúc, sự an toàn và tương lai của những ngườitrong gia đình – Sức khỏe bản thân – Kinh doanh và sự nghiệp cá nhân – Niềm đam mê và sở thích Sau khi bạn đã lên danh sách, hãy lấy một tờ giấy trắng cho từnglĩnh vực rồi viết tên lĩnh vực đó ở đầu trang. Trên mỗi trang có thểbạn cần tới vài trang giấy cho một lĩnh vực, hãy viết ra tất cả nhữngmơ ước mà bạn khao khát trong lĩnh vực quan trọng đó. Chưa cầnquan tâm đến thứ tự ưu tiên vội, hãy viết bất cứ điều gì bạn nghĩ ra,chung chung hay cụ thể tùy bạn. Tôi sẽ chia sẻ với bạn tờ giấy có đề mục “Niềm đam mê và sởthích” của tôi. Tôi chọn lĩnh vực này bởi vì những lĩnh vực khác khá làriêng tư tôi chắc bạn cũng thế. Niềm đam mê và sở thích của tôi Định nghĩa ước mơ 1. Tạo ra một bộ Cẩm Nang Hiện Thực Hóa Ước Mơ hoàn chỉnhdưới dạng băng ghi âm, video và giáo trình để tôi có thể trực tiếp tưvấn cho người thân, bạn bè và bất kỳ ai về những phương pháp và kỹthuật cần thiết để biến ước mơ của họ thành hiện thực trong từnglĩnh vực cuộc sống. 2. Đào tạo những người khác trở thành huấn luyện viên, cố vấnvề nghệ thuật Hiện Thực Hóa Ước Mơ. 3. Tạo dựng một chương trình Hiện Thực Hóa Ước Mơ có thểđem vào giảng dạy trong các trường phổ thông và đại học. 4. Hoàn thành tiểu thuyết Dirty Tricks, Inc và chứng kiến nó trở thành tiểu thuyết bán chạy nhất trong nước và trên thế giới. 5. Dành nhiều thời gian hơn để trượt tuyết, thư giãn và viết sáchở căn nhà nghỉ trên núi của chúng tôi. 6. Dành nhiều thời gian để diễn thuyết trước công chúng, độngviên mọi người sử dụng nghệ thuật Hiện Thực Hóa Ước Mơ. 7. Quảng bá cho Hiện Thực Hóa Ước Mơ qua các bài phỏng vấntrên đài phát thanh, tivi cũng như trên các tờ nhật báo, tạp chí. 8. Thu thập những câu chuyện thành công của những người ápdụng Hiện Thực Hóa Ước Mơ để đạt được mục tiêu của mình. 9. Bắt tay vào viết kịch bản kế tiếp. 10. Bắt tay vào viết tiểu thuyết tiếp theo. Sở dĩ tôi chia sẻ trang này với bạn là để chứng tỏ cho bạn thấyviệc này rất dễ dàng. Tôi chỉ mất chưa đầy 10 phút để khám phá, địnhnghĩa và viết ra những ước mơ trên. Xin bạn hãy nhớ đây là tranggiấy về những ước mơ trong lĩnh vực đứng thứ bảy trong bảng xếphạng ưu tiên của tôi. Những ước mơ thuộc các lĩnh vực quan trọnghơn như hôn nhân và con cái được tôi viết cặn kẽ và chi tiết hơn. Tôicó cả một trang ước mơ dành cho từng đứa con của tôi tôi có sáu đứacon với nội dung liên quan đến mối quan hệ giữa tôi và con, thờigian chúng tôi ở bên nhau và những hoạt động chúng tôi cùng làm vớinhau. Sau khi bạn đã liệt kê tất cả những mong muốn của mình trongtừng lĩnh vực, hãy quay lại sắp xếp chúng theo thứ tự ưu tiên. Ví dụ,trong trang giấy mà tôi chia sẻ ở trên, mục 1 là quan trọng nhất, mục 4 là quan trọng nhì. Như vậy, tôi sẽ viết số một thật to bên cạnh mục 1và số hai thật to bên cạnh mục 4. Việc viết ra và đánh số thứ tự ưu tiên cho những ước mơ cũnggiống như việc tạo ra một quyển sổ danh bạ ước mơ vậy. Một khi bạnđã hoàn tất công việc này thì có nghĩa là bạn đã sẵn sàng áp dụng QuyTrình Hiện Thực Hóa Ước Mơ để tạo ra tấm bản đồ và lên lộ trìnhthích hợp cho từng ước mơ quan trọng ấy. Với tất cả những công cụ này trong tay, bạn có thể giong buồm điđến những bến bờ mà bạn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Bí quyết hiệu nghiệm 4 Có tầm nhìn sáng tỏ và chính xác Bạn hãy làm bài tập này trong quyển “Nhật ký Hiện Thực HóaƯớc Mơ”. 1. Chia quyển sổ của bạn ra từng phần dành riêng cho mỗi lĩnhvực quan trọng trong đời bạn. Sau đó đánh số và sắp xếp vị trí chotừng lĩnh vực theo mức độ quan trọng từ cao xuống thấp. 2. Bắt đầu với lĩnh vực đầu tiên và quan trọng nhất, hãy nêu ranhững ước mơ của bạn trong lĩnh vực này. 3. Trong từng phần, dành ra một trang cho mỗi ước mơ mà bạnliệt kê trong lĩnh vực đó. Đây là bài tập ở giai đoạn đầu của Quy Trình Hiện Thực Hóa ƯớcMơ. Bạn sẽ cần bổ sung thêm thông tin vào những trang này khi bạnthực hiện những bài tập ở cuối mỗi chương còn lại. CHƯƠNG 8 SỢI DÂY XÍCH THỨ NĂM THIẾU KIẾN THỨC Bạn không thể phóng tên lửa của mình lên mặt trăng nếu bạn không biết cách điều khiển tên lửa bay lên. Hãy khám phá một kế hoạch bay với đầy đủ thông tin cần thiết để đến với ước mơ của bạn. “Tôi không biết phải làm thế nào!”, “Thậm chí tôi còn không biếtnên bắt đầu từ đâu.”, “Tôi không bao giờ làm được việc này, tôikhông hề biết gì về cách làm cả”. Đó là những lời ca thán quen thuộc về một rào chắn trên đườngmà ai cũng có thể gặp phải – tình trạng “thiếu kiến thức”. Không cònnghi ngờ gì nữa, đây chính là trở ngại lớn nhất trên con đường thựchiện ước mơ của đa số mọi người. Nó ảnh hưởng đến mọi lĩnh vựctrong cuộc sống cá nhân cũng như sự nghiệp của bạn. Nhiều người đểmặc cho những mối quan hệ thân thiết tàn lụi dần chỉ vì họ khôngbiết phải làm gì để hiểu được nửa kia của mình cần gì, muốn gì hoặclàm thế nào để hàn gắn, cải thiện tình cảm giữa hai người? Thử hỏi có bao nhiêu người bán hàng chỉ biết trơ mắt đứng nhìndoanh thu sụt giảm bởi vì họ không biết phải làm gì để vượt qua lờitừ chối của khách hàng? Bao nhiêu bậc cha mẹ kêu trời rồi buôngxuôi trước những đứa con tỏ ra ngỗ ngược và bất trị ở tuổi choaichoai, chỉ vì họ chịu không biết cách nuôi dạy chúng? Chẳng có gìđáng buồn và đáng tuyệt vọng hơn việc bạn phải đối mặt với một tìnhcảnh mà bạn không biết phải làm gì hoặc làm như thế nào. Đa số người lớn chọn cách đầu hàng hoặc rút lui khi phải đươngđầu với một tình huống khiến họ bộc lộ sự thiếu kiến thức của dù ai cũng cần phải học hỏi thêm ở lĩnh vực này hoặc lĩnh vựckia, trong thực tế, đây thường là một trở ngại trong nhận thức. Chỉ có10% người trưởng thành, những người thành công tột bậc, coi việcthiếu kiến thức là điểm bất cập tạm thời vì họ biết đáp lại tiếng gọicủa hành động và suy nghĩ sáng tạo. Bạn có nghĩ là Thomas Edison được trang bị thông tin đầy đủ khiông theo đuổi ước mơ phát minh ra đèn điện không? Thật ra, ôngcũng chẳng biết gì hơn những người mới bắt đầu, thế nên ông mớiphải mất đến 10 ngàn lần thử nghiệm trước khi ông thành công. Còn Oprah Winfrey thì sao, vào lúc cô đồng ý đứng ra dẫn chươngtrình đầu tiên của mình? Chưa bao giờ dẫn chương trình nào trướcđây, chắc chắn cô không có kinh nghiệm gì về việc này. Thiếu kiếnthức trong một lĩnh vực nào đó là điều thông thường đối với conngười, tựa như hơi thở vậy. Tuy nhiên, phần lớn người trưởng thànhvẫn xem việc này như ngọn núi Everest trong cơn bão tuyết – một trởngại không thể vượt qua. Và bởi vì nó được nhìn nhận dưới ánh sángấy nên không một ai dám nỗ lực trèo lên đỉnh núi hay chinh phục MẬT CỦA NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNGNHẤT THẾ GIỚI Đây là một bí mật khiến tôi ngã ngửa người khi phát hiện vì là một khó khăn không thể đánh bại, việc thiếu kiến thứctrong bất cứ một tình huống nào có thể trở thành đòn bẩy cho nhữngthành tựu và thành công phi thường. Trong thực tế, tôi thường thànhcông hơn nhiều ở những lĩnh vực mà tôi không hề có chút vốn liếngkiến thức so với những lĩnh vực mà tôi có chút hiểu biết. Tại sao ư? Bởi vì mỗi khi đối mặt với một vấn đề mà tôi cảm thấy mình có mộtlỗ hổng kiến thức to tướng, tôi lập tức tìm đến những chuyên giatrong lĩnh vực đó. Tôi đã đạo diễn khoảng hơn 800 chương trìnhtruyền hình, trong đó có nhiều chương tình tầm cỡ. Nếu tôi chẳngbiết gì nhiều về thiết kế và dàn dựng chương trình mà lại cố tự mìnhlàm cho bằng được, hẳn tôi sẽ phải tốn hàng ngàn giờ mà kết quả tốiđa đạt được chỉ cỡ trung bình. Nhưng bởi vì tôi biết rõ điểm hạn chếcủa mình, tôi không phí sức làm cái việc gọi là “dã tràng xe cát”. Thayvào đó, tôi thuê những chuyên gia về thiết kế dàn dựng chương trình,và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến bất ngờ, họ đã tạo ra chotôi những chương trình truyền hình hoành tráng và chuyên nghiệpnhất. Steven Spielberg là một trong số ít người kể chuyện và nhà đạodiễn đại tài trong lịch sử điện ảnh. Tuy vậy, ông không thể tự mìnhtạo ra những hiệu ứng xuất sắc tràn ngập trong những bộ phim củaông như bạn có thể thấy. Thậm chí ông cũng không bận tâm về việcnày. Khi có một phân cảnh cần đến những hiệu ứng kỹ thuật đặc biệt,ông thuê những người giỏi nhất trong ngành làm thay cho mình,thường là công ty Industrial Light and Magic của George Lucas. Khiông cần một mô hình khủng long, ông tìm đến Stan Winston, một bậcthầy trong việc chế tạo những mô hình hành động ở Hollywood. Nhưthế, việc thiếu kiến thức của Steven không hề là vật cản đường bất trịmà là đòn bẩy cho những thành công ngoài sức tưởng tượng của ông. Bạn và tôi cả những người khác nữa chỉ có một số điểm mạnhvà khả năng, trong khi chúng ta lại có vô số những điểm yếu và vượtngoài khả năng của mình. Nói cách khác, những việc bạn biết và cóthể làm ít hơn nhiều so với những việc bạn không biết và không thểlàm. Nếu bạn không thể tìm ra cách biến những điểm thiếu hụt củamình từ chướng ngại vật thành đòn bẩy thì bạn sẽ không bao giờ đạt được bất cứ điều gì ngoài những kết quả tầm thường xoàng khác biệt lớn nhất giữa những người thành công và số đông cònlại là người thành công nhờ người khác đắp vào khe hở kiến thứccủa mình, trong khi những người còn lại chỉ biết đầu hàng trước khókhăn. Tệ hơn nữa, nhiều người phớt lờ vấn đề này và vẫn húc đầu vàolàm như thể họ biết hết mọi thứ trên đời. Những người muốn “đội đává trời” này cũng sẽ chẳng đạt được một thành tựu nào đáng kể trừkhi họ thừa nhận điểm yếu của mình rồi noi gương những ngườithành công, nghĩa là thuê người giỏi hơn mình trong một lĩnh vựcnào đó về làm thay cho mình. Nếu bạn muốn tách khỏi đám đông hiếm khi đạt được mơ ướccủa mình, bạn cần chấp nhận rằng bạn chỉ có một vài sở trường và vôsố sở đoản. Đó là bước đầu tiên. Bước thứ hai là xác định nhữngđiểm mạnh cũng như những điểm yếu của bạn. Bên cạnh việc tự tìmhiểu bản thân, bạn hãy nhờ những người hiểu rõ bạn giúp sức. Họ sẽgiúp bạn nhận thấy những khía cạnh mà bạn có thể bỏ sót. Đó cũng làlý do tôi đề nghị bạn viết ra danh sách những điểm mạnh và điểm yếucủa mình ở cuối chương 4. Danh sách này sẽ tạo nền tảng cho nhữngbài tập ở chương PHÁ BẢN THÂN – CHÌA KHÓA MỞ CÁNHCỬA ĐẾN ƯỚC MƠ Tại sao bạn có xu hướng hành động nhất quán theo một mô thứcnào đó, bất kể trong tình huống nào? Tại sao một số người có thể dễdàng nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng lại khó lắng nghe người khácđến thế? Tại sao có những người luôn tránh né việc tranh cãi cònngười khác thì không? Khi vợ chồng tôi phát hiện ra một trong những người thợ bảo trì Với 19 bài Kể về ước mơ của em, kèm theo dàn ý chi tiết sẽ giúp các em học sinh lớp 4 có thêm nhiều ý tưởng mới để kể về ước mơ làm bác sĩ, kể về ước mơ làm công an, kể về ước mơ làm cô giáo…. thật hay. Bạn đang xem Kể về ước mơ của em Dàn ý + 19 mẫu Ước mơ là điều chúng ta mong ước ở tương lai, ước mơ giúp chúng ta vươn tới thành công nhanh hơn. Chi tiết mời các em cùng theo dõi 19 bài kể về ước mơ trong bài viết dưới đây để ngày càng học tốt phân môn lòng nhân ái, sự nhanh nhạy, thông minh, khéo léo, tỉ mỉ và ân cần. Người ta thường nói “Lương y như từ mẫu”. Mẹ em nói đã là bác sĩ thì phải yêu thương bệnh nhân như người thân ruột thịt, dốc hết công sức để chữa trị cho họ. Ngoài ra, còn phải linh hoạt, từ cách ứng xử với bệnh nhân và gia đình bệnh nhân đến việc cấp cứu cho bệnh nhân, phải nhanh chóng kịp thời. Khi chăm sóc cho người bệnh thì phải chu đáo, cẩn thận làm sao để họ cảm thấy thoải mái nhất, ít đau đớn nhất. Khi nghe mẹ kể như vậy, lúc đầu em thấy vô cùng sợ nghề bác sĩ. Em thầm nghĩ “Trời ơi! Làm bác sĩ vất vả vậy bố làm làm gì vậy nhỉ? Bao nhiêu công việc nhàn nhã, lương cao hơn cơ mà?” Nhưng có một lần, bà ngoại em lên cơn đau tim, phải cấp cứu trong bệnh viện và phẫu thuật liền 4 tiếng đồng hồ. Em rất sợ hãi và lo lắng, em sợ sẽ mất bà mãi mãi. Nhưng thật may mắn làm sao, bố và các cô chú đã mang bà quay trở lại với em. Em đã khóc rất nhiều, và kể từ ngày hôm đó em đã quyết tâm để trở thành một bác sĩ chữa bệnh cứu người. Em sẽ không để cho bất cứ người thân yêu nào của mình bị những căn bệnh quái ác hành hạ. Sau hôm ấy, em hỏi bố rất nhiều thứ, khiến bố chóng cả mặt. Cuối cùng bố chỉ nói với em đúng một câu “Nếu con muốn trở thành bác sĩ thì cần rèn luyện đạo đức từ nhỏ, hãy yêu thương mọi người xung quanh và phải thật mạnh mẽ, đừng quên chăm học nữa nhé!”. Câu nói ấy đã truyền động lực cho em rất nhiều. Em mong rằng ước mơ được làm bác sĩ của em sẽ thành hiện thực. Dù còn rất nhiều khó khăn, nhưng em tin với lòng quyết tâm của mình, không gì là không thể. Bài làm tham khảo số 3 Con người sinh ra trên đời ai cũng có những ước mơ cho riêng mình, và em cũng vậy, em luôn nuôi dưỡng trong mình những ước mơ, tuy nhỏ nhưng đối với em nó vô cùng có ý nghĩa. Em cũng biết ở cuộc sống thực không thể xuất hiện bà Tiên, ông Bụt, không có một sức mạnh siêu nhiên nào có thể giúp em thực hiện được những giấc mơ đó nên em nghe lời bố mẹ, thầy cô ra sức học hành, phấn đấu để tự mình thực hiện được ước mơ của riêng mình. Em có nhiều ước mơ lắm, nhưng ước mơ lớn nhất của em chính là có thể trở thành một bác sĩ. Trong tiềm thức của em thì bác sĩ là một người vô cùng vĩ đại, vì bác sĩ chính là người chữa trị cho tất cả mọi người khi bị ốm đau, bệnh tật. Mọi người ai cũng sẽ bị ốm nhưng chỉ cần có bác sĩ thì căn bệnh sẽ được chữa khỏi tức thì. Em thấy nghề bác sĩ thật kì diệu, đã có lần em bị ốm nặng, ho nhiều, người thì rất khó chịu. Bố mẹ đã đưa em đi đến bác sĩ, sau khi được bác sĩ thăm khám và cho uống thuốc thì em đã đỡ rất nhiều, không còn khó chịu như lúc trước nữa, vài ngày sau thì em đã khỏi ốm. Vì vậy mà em thấy những người bác sĩ như những ông Tiên trong truyện cổ tích vậy, dùng phép màu mang lại hạnh phúc cho những người gặp khó khăn. Mẹ em nói “Lương y như từ mẫu”, ban đầu em không hiểu lắm nhưng nay em đã hiểu, câu tục ngữ nhấn mạnh vai trò và đạo đức của người bác sĩ, đó chính là sự quan tâm, chăm sóc tận tình bệnh nhân như chính người mẹ của mình vậy. Một lí do khác mà em muốn trở thành bác sĩ, đó chính là em muốn giúp đỡ cho các bạn, các bác, các cô nghèo nhưng không có tiền đi bệnh viện. Những người đó vô cùng đáng thương vì dù bệnh nặng đến đâu cũng chỉ có thể tự mình cắn răng chịu đựng, không có tiền đi khám khiến cho bệnh tình ngày càng trở nặng hơn. Em sẽ nỗ lực, cố gắng học tập thật tốt để có thể trở thành một người bác sĩ giỏi. Khi đã có đủ năng lực thì em sẽ giúp cho mọi người chữa bệnh, giảm đi những đau đớn cho họ và khiến cho cuộc sống của con người thêm phần tươi sáng, hạnh phúc hơn. Để thực hiện được ước mơ của mình sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn nhưng khi còn có mơ ước thì em sẽ cố gắng thực hiện đến cùng. Bài làm tham khảo số 4 Ngày còn nhỏ, mỗi khoảnh khắc, mỗi sự kiện mà tôi trải qua tôi lại vẽ ra cho mình thêm một ước mơ. Lúc trước, khi xem xong một bộ phim hoạt hình, tôi đã ước giá mà một phép màu nào đó xảy ra, tôi có thể trở thành cô tiên bé nhỏ ban hạnh phúc cho mọi người. Hay có lúc tôi đã từng ước, bản thân trở thành siêu anh hùng với sức mạnh siêu nhiên để có thể giải cứu thế giới. Khi tôi nhìn vào ba mẹ mình, ăn vận quần áo gọn gàng, sạch đẹp để chuẩn bị đi làm, tôi đã ước cho bản thân lớn thật nhanh, để có thể mặc những bộ quần áo đẹp, đi trên những đôi guốc cao, bản thân có thể thoải mái làm những điều mình muốn mà không bị ba mẹ cấm cản, hay cằn nhằn…. Và cũng không ít lần, tôi đã vẽ ra cho mình một tương lai với đủ thứ nghề nghiệp muốn làm Một cô giáo dịu hiền như mẹ? hay khoác trên mình bộ cảnh phục màu xanh như ba?… Đến bây giờ nghĩ lại, những suy nghĩ ngày ấy của tôi thật ngây ngô và trong sáng, nhưng nó là cả một vùng trời tuổi thơ đáng nhớ. Còn bây giờ thì sao? Ước mơ của tôi là gì? Vẫn còn vẹn nguyên hay đã có sự thay đổi? Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện. Ngày còn học tiểu học, tôi có một cô bạn chơi rất thân, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nói về những ước mơ mà cả hai ấp ủ. Nhưng rồi một ngày, biến cố lớn đã xảy ra với cô bé ấy. Mẹ bạn ấy đột ngột qua đời vì mắc bệnh ung thư, các bác sĩ lúc bấy giờ đã không thể kịp thời cứu chữa. Và cứ thế, Thần Chết lạnh lùng mang mẹ của bạn tôi đi. Đối với một đứa trẻ như vậy, thì đây có thể xem là một cú sốc lớn trong cuộc đời. Sau cái ngày định mệnh ấy, bạn tôi suy sụp hẳn về tinh thần, ít nói hơn, sống khép mình hơn với bạn bè và thế giới. Chứng kiến từ đầu tới cuối câu chuyện này, lúc bấy giờ tôi đã nảy ra một suy nghĩ rằng “Giá mà lúc ấy, bác sĩ kịp thời cứu chữa thì có phải, mẹ của bạn ấy vẫn còn sống hay không?” , “Bác sĩ có thể cứu được người bệnh, không những có thể giúp họ thoát khỏi vòng tay tử thần, mà còn có thể cứu được cả một gia đình, cả một xã hội”… “Vậy tại sao mình lại không nỗ lực để trở thành một bác sĩ?”. Và rồi cái ước mơ đó cứ lớn dần lên theo năm tháng. Tôi không dám chắc bản thân mình có thể thành công hay không. Nhưng chắc chắn một điều rằng, để thực hiện được ước mơ đó, tôi sẽ cố gắng hết mình, ngày càng trau dồi bản thân hơn nữa. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của bệnh nhân được chữa trị thôi mà tôi đã cảm thấy mình như được tiếp thêm năng lượng. À, cũng nói thêm với các bạn! Sau cái ngày hôm đấy – cái ngày mà tiễn mẹ bạn tôi lên đường, tôi đã trở về và lao vào vòng tay ba mẹ mà khóc nấc. Cũng không hiểu vì sao, chỉ biết rằng lúc ấy tôi đã ước thời gian chậm lại, để tôi có thể được ở mãi bên cạnh ba mẹ, gia đình, cùng nhau ăn bữa cơm, kể cho nhau nghe về những vui buồn của cả một ngày làm việc mệt mỏi. Bão tố dường như dừng ngay sau cánh cửa! Giờ nghĩ lại, nếu có người hỏi ước mơ của bạn là gì? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng Ước mơ của tôi chính là gia đình và bác sĩ. Bài làm tham khảo số 5 Sống trong cuộc đời này hẳn ai ai cũng sẽ có ước mơ cho riêng mình và có ước mơ con người ta mới có thể phấn đấu và cố gắng hết mình cho ước mơ đó. Em cũng thế, em cũng có ước mơ cho mình và từ đó em luôn cố gắng học thật tốt để từng bước chạm đến ước mơ trở thành bác sĩ của em. Em mơ ước có thể trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho người thân và những người không may bị mắc bệnh, đồng thời còn giúp cho cả người nghèo nữa. Em ngày ngày cũng đang cố gắng phấn đấu để có thể biến ước mơ thành hiện thực bằng cách học thật tốt. Mặc dù em biết được để trở thành bác sĩ con người ta phải cố gắng rất nhiều, học tốt và phải hiểu sâu nữa chứ không chỉ vì thành tích. Hàng ngày đi học, có những lúc mệt mỏi, chán chường em cũng muốn bỏ tất cả thế nhưng nghĩ về ước mơ của mình bấy lâu nay em mới thực sự được vực dậy bằng một động lực vô hình. Tất cả như khiến cho em quên hết đi mệt mỏi và tiếp tục bắt tay vào cho việc học tốt, để ngày một biến ước mơ của em thành hiện thực tốt đẹp nhất. Em sẽ cố gắng học tốt, đồng thời không quên giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Luôn lấy ước mơ của mình ra để định hướng cho mọi hành động, mục tiêu. Em tin chắc chắn em sẽ đạt được ước mơ nếu như mình không ngừng nỗ lực và cố gắng. Bài làm tham khảo số 6 Trong cuộc đời này ai cũng có cho mình một ước mơ. Ước mơ giúp cho con người ta trưởng thành hơn, giúp cho con người vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống để hướng tới điều mình mong muốn. Và khi ước mơ thành hiện thực chính là lúc niềm vui của chúng ta vỡ òa vì những niềm hạnh phúc. Em cũng có một ước mơ, và mỗi ngày em đều cố gắng học tập thật chăm chỉ để biến ước mơ của mình thành hiện thực. Ước mơ của em đó là trở thành một bác sĩ. Em cảm thấy việc trở thành bác sĩ thật sự vô cùng ý nghĩa. Em có thể chữa bệnh cho mọi người cho những người thân của em, như ông bà, cha mẹ, anh chị…Rồi em có thể chữa bệnh cho những trẻ em nghèo, những người nghèo ở vùng sâu vùng xa không có điều kiện chữa bệnh. Mỗi ngày, trên các phương tiện truyền thông đại chúng, em vẫn thấy có rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại mắc các căn bệnh hiểm nghèo. Nhiều em nhỏ sinh ra đã bị suy tim bẩm sinh, nhưng gia đình không có điều kiện chữa trị, khi nhìn những hình ảnh đó lòng em rất buồn, nên em ước sao mình có thể trở thành một bác sĩ giỏi để có thể điều trị cho những bệnh nhân đó. Hồi nhỏ có lần em bị viêm phổi phải nhập viện, em nhìn thấy các bác sĩ phải làm việc vô cùng vất vả, mỗi ngày họ phải đối diện với rất nhiều ca bệnh hiểm nghèo, những tình huống căng thẳng, khiến cho người bác sĩ bị stress nặng nề. Nhưng mỗi vị bác sĩ em gặp đều vô cùng hiền từ, mỗi khi khám bệnh cho em họ luôn nở nụ cười vô cùng tươi tắn, hỏi thăm tối qua em ngủ có ngon không? Em mơ thấy gì không? Nhìn các vị bác sĩ ngày ngày bận trăm công nghìn việc vẫn luôn chăm lo quan tâm tới từng bệnh nhân của mình. Em vô cùng nể phục ngưỡng mộ. Nhiều hôm đã muộn lắm rồi em nhìn thấy những vị bác sĩ mới được ăn cơm, bởi họ vừa trải qua một ca mổ vô cùng nguy hiểm, kéo dài suốt 4 tiếng đồng hồ. Khi bệnh nhân được phẫu thuật thành công, thì cũng 10 giờ đêm xuất cơm hộp của các vị bác sĩ đã nguội ngắt nhưng họ ngồi ăn ngon lành, bởi có lẽ họ mệt mỏi và căng thẳng nhiều giờ liên tiếp. Khi nhìn những hình ảnh đó, em đã nghĩ trong lòng “Làm bác sĩ vất vả thật. Ngoài kia có rất nhiều công việc nhàn hạ sao họ không làm lại làm bác sĩ nhỉ?” Nhưng rồi khi em nhìn thấy những bệnh nhân được bác sĩ cứu thoát khỏi bàn tay tử thần, rồi họ kéo tới khóc lóc cảm ơn bác sĩ, thì em lại cảm thấy nghề bác sĩ quả là một nghề rất đáng để làm, bởi nó có thể mang tới sự sống cho người khác, còn gì ý nghĩa hơn khi công việc của mình có thể mang lại niềm hạnh phúc cho người khác. Trên khắp đất nước thân yêu hình chữ S của chúng ta có rất nhiều vùng sâu, vùng xa những nơi mà điều kiện cơ sở vật chất vô cùng khó khăn, ở những nơi đó rất cần có những bác sĩ để điều trị bệnh tình cho bà con vùng đồng bào dân tộc. Rồi cứu chữa cho những người nghèo. Chính vì vậy, em mơ ước mình trở thành một bác sĩ, một người mang lại niềm vui cho mọi người. Dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn vất vả nhưng em sẽ cố gắng hết mình cho ước mơ của mình. Em mong sao cho ước mơ trở thành bác sĩ của em thành hiện thực để em có thể mang tới nhiều nụ cười cho những bệnh nhân của mình. Con đường thành công nào cũng phải trải qua nhiều chông gai, thử thách nhưng nếu chúng ta kiên cường, nhẫn nại và luôn cố gắng hết mình thì nhất định ước mơ sẽ thành hiện thực. Bài làm tham khảo số 7 Từ nhỏ, em đã luôn ao ước được trở thành bác sĩ cứu người. Ước mơ ấy đã được em ấp ủ suốt từ những năm học lớp 1. Em còn nhớ rõ ngày hôm ấy, mẹ của em bị ốm do ướt mưa. Mẹ nằm sốt trên giường, vừa lạnh, vừa đau đầu, lại vừa đau nhức. Dù em và bố hết sức lo lắng, chườm khăn cho mẹ, nhưng vẫn chưa thuyên giảm. Sau đó, bố đã đưa mẹ đến bệnh viện. Sau một hồi thăm khám, bác sĩ quyết định truyền nước cho mẹ, rồi kê đơn thuốc. Chỉ mới truyền xong một bình, mà mẹ đã khỏe hơn nhiều và hạ sốt. Lúc ấy em biết ơn bác sĩ lắm. Rồi lúc chờ bố đi lấy thuốc, em nhìn xung quanh mình, các y bác sĩ đang tận tình thăm khám, cứu chữa biết bao người bệnh khổ. Nhìn nụ cười sung sướng, ánh mắt hạnh phúc của bệnh nhân, em cảm nhận được sự vĩ đại của nghề y. Từ hôm đó, em quyết tâm học tập và rèn luyện thật tốt để tương lai có thể trở thành bác sĩ. Kể về ước mơ làm chú công an Bài làm tham khảo mẫu 1 Tuổi thơ của chúng ta, ai cũng có những ước mơ, những dự định sau này, lớn lên sẽ làm gì phải không các bạn? Hôm nay, mình sẽ nói về những dự định, công việc mà mình mơ ước để các bạn cùng biết nhé! Ngày nào đi học, mình cũng đi ngang qua ngã năm gần nhà. Nơi ấy, xe cộ tấp nập suốt ngày đêm, mình thường thấy một chú công an giao thông đứng ngay ở giao lộ không ngừng điều khiển cho xe cộ lưu thông. Đó là một thanh niên có dáng người to lớn, vạm vỡ, nước da bánh mật, mặt vuông đầy đặn, đôi mắt trong sáng nhanh nhẹn. Chú đứng đó, ngày nào cũng như ngày nào tại vòng xoay ngã năm như một vị chỉ huy oai vệ. Miệng cầm còi, hai cánh tay thay mệnh lệnh, đưa lên hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe cộ cứ như thế dừng lại, tuôn đi một cách trật tự nề nếp. Thỉnh thoảng có một vài chiếc honda đậu chớm quá vạch sơn trắng, nhô lên lân đường, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Tức thì những chiếc xe ấy vội lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn như các cậu học sinh vâng lời thầy dạy. Chú làm việc một cách cần mẫn và nghiêm túc, không thiên vị một người nào. Có một lần, ba cô gái ngồi trên một chiếc xe máy vù tới ngã năm nhấn ga, bấm còi inh ỏi, làm cho một số người đi đường yếu bóng vía vội dạt vào hai bên lề. Chú công an giao thông liền giơ tay ra hiệu, miệng tuýt còi, ra lệnh dừng lại. Chiếc xe tấp vào lề. Cả ba cô gái ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Chú công an giao thông nghiêm nghị chỉ các lỗi sai cho các cô gái rồi từ từ rút biên lai thu phạt. Đưa tờ biên lai cho các cô, chú còn dặn thêm “Lần sau các cô cẩn thận thực hiện đúng luật giao thông. Bây giờ, một cô gái nhảy xuống đón ô-tô buýt, không được chở ba”. Lời nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát. Cô gái cầm lái thật bất đắc dĩ ngoái lại nói với cô bạn ngồi sau cùng “Cậu đứng đợi mình ở đây, mình sẽ quay lại đón cậu”, rồi chu cái miệng về phía chú công an giao thông đang quay lưng về phía ngã năm lẩm bẩm điều gì đó không rõ, nhấn ga cho xe vù đi. Cứ thế chú lại tiếp tục điều khiển dòng người và xe cộ lưu thông được thuận lợi, không bao giờ có tai nạn giao thông xảy ra ở giao lộ này. Các bạn ạ! Mình rất cảm phục phong cách làm việc của chú vừa có tình lại vừa có lý. Mình mơ ước sau này lớn lên mình sẽ đi làm công an giao thông giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố. Một công việc vất vả nhưng vô cùng thú vị, oai vệ như một người chỉ huy. Bài làm tham khảo mẫu 2 Trong mỗi chúng ta ai cũng có những dự định hoặc ước mơ riêng mà bản thân chưa từng nói ra, hôm nay mình sẽ kể cho các bạn cùng nghe ước mơ của mình đó là trở thành chiến sỹ công an. Trên con đường đến trường, ngày nào em cũng gặp những chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ ở các ngã tư hoặc cột đèn đỏ., điều khiển cho xe lưu thông và nhiệm vụ phân luồng xe cộ. Chú cảnh sát giao thông không cao lắm, nước da hơi ngăm đen, nhanh nhẹn trong cử chỉ và hành động. Dù nắng hay mưa chú vẫn đứng làm nhiệm vụ. Miệng thổi còi, phối hợp với hai cánh tay đưa ra các hiệu lệnh riêng. Cứ như vậy dòng xe cộ đông đúc đi theo trật tự ngăn nắp mà không có bất kỳ sự cố nào xảy ra. Nhìn chú cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ em cảm thấy rất thích, mặc dù có vất vả, mệt nhọc nhưng được hướng dẫn cho mọi người giúp giao thông thuận lợi đó là niềm vui. Ai cũng bảo cảnh sát giao thông khổ lắm, nguy hiểm, nhưng em vẫn kiên quyết giữ vững ước mơ mà mình đã ấp ủ bấy lâu nay. Công việc nào trong cuộc sống cũng sẽ có rủi ro, bất trắc không có công việc nào là nhàn hạ cả. Em đã kể về ước mơ của mình với mọi người, em cũng biết rằng nếu muốn ước mơ thành sự thật cần trau dồi kiến thức, nhân phẩm. Ngay từ bây giờ em đang cố gắng học tốt thật giỏi, rèn luyện đạo đức phấn đấu một ngày nào đó trở thành người chiến sỹ công an. Kể về ước mơ làm nữ cảnh sát Ai cũng mang trong mình một trái tim nóng. Ở đó chứa những hoài bão, những ước mơ cho tương tai sau này. Em cũng vậy! Em mơ ước sau này trở thành một nữ cảnh sát để bảo vệ cho cuộc sống của mọi người bình yên. Ước mơ của em đã được nung nấu từ năm em còn lớp 2. Còn nhớ hôm đó, khi mẹ đón em đi học về, bỗng nghe tiếng kêu thất thanh của một bác đi đường “cứu với…. cướp….cướp….!”. Liền sau đó, có một chú cảnh sát rượt theo tên cướp. Sau một lúc chống cự, tên cướp đã bị chú cảnh sát tóm gọn và đưa về đồn. Trên trán chú, mồ hôi lăn dài, nhưng không vì thế mà chú chểnh mảng công việc đang thực hiện. Nét nghiêm nghị hiện hữu trên không mặt chữ điền. Túi xách của cô đi đường may mắn được tìm lại và không mất mát gì. Cô cảm ơn chú cảnh sát rối rít và vui vẻ về đồn để lấy lời khai. Từ hôm đó, em luôn ước ao mình lớn thật nhanh để có thể trở thành nữ cảnh sát, bắt hết những tên cướp, bảo vệ sự bình yên cho mọi người. Mọi người vẫn bảo, làm cảnh sát khổ lắm, lại nguy hiểm, lại là con gái nữa thì lại càng khó khăn. Nhưng em vẫn kiên quyết giữ vững ước mơ của mình. Công việc nào cũng sẽ phải gặp rủi ro, bất trắc. Không có công việc nào là nhàn hạ, an toàn hết cả. Chỉ cần có niềm say mê, yêu thích công việc của mình, em tin mình có thể làm được. Em kể về ước mơ của mình với mẹ, mẹ em cười bảo “muốn ước mơ trở thành hiện thực, con phải cố gắng học tập hơn nữa. Không chỉ trau dồi kiến thức, nhân phẩm cũng vô cùng quan trọng. Là một cảnh sát, phải biết làm gương cho nhân dân học theo nữa”. Nghe lời mẹ, ước mơ của em như được chắp thêm đôi cánh mới. Mẹ đã mở ra con đường và em sẽ cố gắng thực hiện nó để con đường trở thành nữ cảnh sát giỏi không còn xa nữa. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, luôn là một đứa con ngoan, trò giỏi để thực hiện ước mơ bấy lâu nay em ấp ủ. Mỗi người đều có một ước mơ của mình, người thì ước làm chú bộ đội, người ước làm cô giáo, người ước làm phi công. Và em cũng có ước mơ của mình. Ước mơ của em chính là trở thành nhà văn. Khi em kể cho mọi người về ước mơ này, nhiều người cho rằng em là người thật lãng mạn. Làm nhà văn thì sẽ phải có tâm hồn lãng mạn, biết quan sát, sống tình cảm, chan hòa với mọi người. Từ bé em đã đọc sách của chú Nguyễn Nhật Ánh, chú ấy viết rất hay, em bị lôi cuốn bởi cách viết giản dị nhưng tình cảm của chú ấy. Sau này em cũng muốn trở thành một nhà văn, có thể được đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thăm quan nhiều nơi và có thể bắt đầu viết. Có lẽ khi đó cảm xúc sẽ rất nhiều và em sẽ có tác phẩm hay. Nếu được làm nhà văn thì em sẽ thành người nổi tiếng, được nhiều người biết đến, em sẽ có những cuốn sách của riêng mình, có thể mang đi khoe mọi người về sản phẩm của em. Vì ước mơ muốn làm nhà văn nên từ bây giờ em phải đọc thật nhiều, viết thật nhiều thì sau này mới có thể viết tốt được. Em rất ngưỡng mộ những nhà văn, nhà thơ vì họ có một đời sống tinh thần rất phong phú. Họ làm đẹp cho đời bằng những trang viết, và em cũng muốn trở thành những người như vậy. Em thích tự do, thích bay nhảy nên em không thích những việc phải ngồi một chỗ. Em nghĩ làm nhà văn phải đi nhiều, sống nhiều thì mới có những tác phẩm hay và ý nghĩa. Em sẽ cố gắng thật nhiều để có thể đạt được ước mơ của mình. Dù con đường mà em đi còn rất dài nhưng em nghĩ nếu mỗi người có ước mơ, biết cố gắng và phấn đấu thì chắc chắn sẽ làm được. Em muốn viết những cuốn sách về gia đình, tình bạn, tình yêu, cuộc sống. Em sẽ dành tặng ba, tặng mẹ vì họ là những người sẽ luôn bên cạnh em, động viên cố gắng em học tập thật tốt. Em sẽ cố gắng để đạt được ước mơ ấy. Kể về ước mơ làm cô giáo Bài làm tham khảo số 1 Chắc hẳn khi còn nhỏ mỗi người đều có cho mình những ước mơ. Những ước mơ dù lớn hay nhỏ thì nó cũng giúp cho chúng ta có mục đích sống tốt đẹp hơn, biết cố gắng hơn mỗi ngày để có thể đạt được ước mơ của mình. Em cũng có một ước mơ và ước mơ của em đó chính là được trở thành Bác sĩ. Em không nhớ ước mơ của em được nhen nhóm từ khi nào. Chỉ nhớ là lúc còn rất nhỏ khi mẹ hỏi em lớn lên muốn làm nghề gì, em đã trả lời mẹ rằng em muốn làm bác sĩ. Lúc ấy, em vẫn còn ngọng líu ngọng lô. Mặc dù mẹ làm giáo viên, bố là công nhân, trong gia đình em cũng không có ai làm bác sĩ cả nhưng em vẫn luôn nuôi ước mơ ấy cho tới bây giờ vẫn chưa một lần thay đổi. Nghề bác sĩ theo như em biết là làm ở trong bệnh viện và khi đi làm thì mọi người thường mặc một chiếc áo màu trắng gọi là áo bờ – lu. Một trong những lý do em thích nghề bác sĩ đó là vì công việc này hết sức cao cả. Nếu như giáo viên là nghề trồng người thì bác sĩ chính là nghề cứu người. Phải học rất nhiều và học liên tục mới có thể trở thành một vị bác sĩ thực thụ, tài giỏi. Trong những bộ phim em từng xem, nghề bác sĩ vất vả lắm. Có những khi đang đêm ngủ, chỉ cần một cú điện thoại là phải dậy tới bệnh viện ngay. Có những ca cấp cứu nặng, có khi bác sĩ phải ở trong phòng cấp cứu nhiều giờ đồng hồ liền. Việc cấp cứu đâu phải đơn giản. Đó là công việc giành giật lại sự sống cho bệnh nhân. Nếu như trường hợp của bệnh nhân không thể cứu chữa được nữa thì có lẽ bác sĩ cũng sẽ đau khổ như người nhà bệnh nhân vậy. Nghĩ đến đó, em lại thấy bản thân mình phải cố gắng nhiều để trở thành vị bác sĩ giỏi và có thể chữa được cho nhiều bệnh nhân nhất có thể. Một phần em muốn trở thành bác sĩ là bởi vì bố em thường xuyên bị đau lưng. Mặc dù còn trẻ nhưng vì tính chất công việc phải ngồi nhiều nên vùng thắt lưng của bố bị đau. Có những khi đang ngồi mà đứng lên bố cũng kêu đau. Ngày nghỉ, bố thường nằm một chỗ, không phải vì bố lười mà bởi vì lưng của bố bị đau nên rất khó khăn trong việc đi lại. Em muốn trở thành bác sĩ để chữa cho bố. Bố em tiếc tiền lắm, chẳng chịu đi bệnh viện. Nếu trở thành bác sĩ em có thể tự mình chăm sóc cho bố mẹ mỗi ngày. Cứ nghĩ đến ước mơ của mình là em lại tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn nữa, học giỏi hơn nữa. Nhất định một ngày không xa em sẽ trở thành bác sĩ cứu chữa được nhiều bệnh nhân. Bài làm tham khảo số 2 Ai cũng có ước mơ và mỗi người lại có những mơ ước khác nhau, có người ước mơ về cuộc sống sau này, ước mơ về nghề nghiệp về việc sở hữu một cái gì đó. Còn đối với em từ ngày còn bé em luôn ước mơ trở thành một bác mơ đâu phải tự nhiên mà có, nó có khi bắt nguồn từ một điều gì đó trong thực tế cuộc sống. Nếu ai đó sống trong hoàn cảnh túng thiếu, họ sẽ ước mơ có cuộc sống khá giả, có nhiều tiền. Ai đó có niềm yêu thích đối với một thần tượng nổi tiếng nào đó có lẽ họ ước mơ được gặp người đó một lần trong đời… Đối với em thì ước mơ làm bác sĩ cũng vậy, cũng xuất phát từ thực tế cuộc sống mà em trải qua. Em sinh ra và lớn lên ở một vùng núi cao phía Bắc còn nghèo đói và lạc hậu. Chính vì ở vùng sâu vùng xa, trình độ văn hóa, dân trí còn thấp nên những hiểu biết về y học chưa được nhiều. Cả một vùng rộng lớn với mấy trăm hộ gia đình nhưng duy chỉ có một cái trạm y tế lụp xụp và bác sĩ, y tá thì chỉ có vài người. Cứu mỗi mùa mưa lũ tới là bản làng em lại có nhiều người bị mắc các bệnh khác nhau. Trạm y tế mùa này vừa đông đúc bệnh nhân vừa chật chội vì cơ sở vật chất còn chưa đáp ứng. Nhớ năm đó khi em học lớp hai, vào đúng lúc vùng em đang xảy ra liên tiếp bệnh sốt vi rút. Trạm y tế đã sớm chật cứng người và còn nhiều người phải nằm điều trị tại nhà. May mắn thay cả bảy người nhà em đều không bị bệnh dịch đó. Ấy vậy mà vào một buổi chiều, bố mẹ em đi rừng thì mẹ bị ngã và gãy chân. Khi ấy bố cõng mẹ từ rừng về đi qua nhà và em liền chạy theo đến trạm y tế. Khi đó tất cả các bác sĩ, y tá đều đang bận rộn với các bệnh nhân đang phải điều trị bệnh sốt vi rút, còn mẹ em thì gương mặt trắng bệch, mồ hôi rơi tí tách. Khi đó có một chiếc xe ô tô dừng ở trước cổng và có rất nhiều người xuống xe, trong đó có khoảng bảy tám người mặc áo bác sĩ trắng. Khi ấy em những tưởng họ chính là những thiên thần được thượng đế ban xuống cứu giúp dân làng. Trước tình cảnh của trạm thì các bác sĩ mới đến nhanh chóng giới thiệu sơ qua và bắt tay vào việc cứu chữa, hỗ trợ các bác sĩ. Mẹ của em thì nhanh chóng được khám và bó bột. Khi ấy một ý nghĩ nhen nhóm trong đầu của em đó là sau này khi em lớn lên cũng sẽ trở thành bác sĩ để cứu chữa cho mọi người, đặc biệt là người dân làng em. Em rất tỉ mỉ quan sát từng việc làm của các bác sĩ, y tá và khi nhìn thấy sự biết ơn trong mắt người bệnh cũng như những người dân ốm yếu đã trở nên khỏe mạnh hơn em càng thêm quyết tâm muốn thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ trong tương lai. Bài làm tham khảo số 3 Hôm nay là tiết học tập làm văn, cô giáo lên lớp và bắt đầu viết đề bài lên bảng. Đề bài là kể về ước mơ của em. Em rất thích thú với đề bài này, các bạn lần lượt đứng dậy kể. Bạn thì ước được làm bác sĩ, bạn thì làm ca sĩ, còn bạn nữa thì làm phi hành gia. Tới lượt em, em bảo em muốn làm cô giáo. Cô em ngạc nhiên hỏi vì sao. Em bảo em cũng muốn được như cô, được làm người mẹ hiền thứ hai của các bạn học trò, muốn dạy các bạn cách làm người đúng mực, lễ phép, sau đó mới dạy chữ. Cô giáo cười và động viên em cố lên. Em tự hứa với lòng rằng “khi lớn lên em nhất định làm một cô giáo tốt bụng, luôn yêu thương học trò của mình. Bài làm tham khảo số 4 Lớn lên em sẽ làm gì? Hiện tại thì chính bản thân em cũng chưa thể trả lời được, nhưng trong thâm tâm em rất thích hình ảnh cô giáo trẻ đứng lớp, trước những con mắt ngây thơ của các em học sinh bé bỏng. Ai đã cho em ước mơ ấy nhỉ? Hằng ngày trên đường đến trường em đã từng gặp những em bé rất dễ thương nên từ đó em rất thích làm cô nuôi dạy trẻ. Tối tối em lại hình dung cảnh em làm cô giáo và rồi ước mơ đó đã đưa em vào một giấc mơ. Em hiện ra trước cổng trường Măng Non với chiếc áo dài hồng tha thướt. Đi vào sân trường em thấy các bé đang chơi đùa. Lớp do em dạy các bé đang quét lớp, thấy em vào vội khoanh tay lại – Chào cô mới đến ạ! – Chúng con chào cô ạ! – Các con ngoan quá! Cô chào các con nhé! – Em đáp lại. – Khi tiếng kẻng báo giờ vào học, các bé sắp hàng ngay ngắn rồi từ từ vào lớp và ngồi đúng vị trí đã quy định. Đầu giờ học em sẽ cho các tổ trưởng kiểm tra bàn tay của các bạn trong tổ, rồi em sẽ dạy cho các bé hát, những bài hát ngây thơ, hồn nhiên, dễ mến. Giọng hát trong trẻo, lại pha vào đó giọng ngọng nghịu vui vui. Sau khi các bạn học sinh hát tập thể xong, em nói “Các con nào tình nguyện là ca sĩ nhỏ nào?”. Vừa nói xong, em thấy có nhiều bàn tay bé xíu giơ lên “Thưa cô bé!”. “Các bé nhớ cô dặn gì không nào? Không được nói ồn ào như thế nghen”. A! Cô mời tổ trưởng bỏ “Bướm vàng” nào? – Xòe bàn tay trông thật xinh… Bé tổ trưởng vừa nghiêng đầu vừa xòe tay hát véo von trông thật là xinh. – Bạn hát hay quá các con! Các con hãy vỗ tay khen bạn đi nào! Hàng ngày em sẽ cố gắng dạy các bé ngoan, biết lễ phép với người lớn tuổi, biết thương yêu bạn bè. Các bé phải giữ vệ sinh, không được làm nũng mẹ. Khi ba đọc báo thì phải rót nước mời ba đó mới là đứa con ngoan. Em hỏi “Bé nào chịu như vậy?”. Tất cả những cánh tay đều giơ lên, tức là các bé đã đồng ý. Cuối tuần bé nào ngoan sẽ được cắm cờ… Tiếng chuông reo vang báo hiệu hết giờ, em cho các bé ra chơi, bé nào cũng nói “Mình sẽ làm y như lời cô dặn để mình được cờ”. Bỗng em giật mình thức dậy thì trời đã sáng, em liền ra khỏi giường để sửa soạn đi học. Chợt nhớ lại giấc mơ vừa qua, em thấy ngồ ngộ, mắc cỡ nhưng lòng em cảm thấy vui vui. Ước gì giấc mơ ấy sẽ trở thành hiện thực. Bài làm tham khảo số 5 Hẳn ai cũng có cho mình một ước mơ. Ước mơ cũng chính là động lực giúp con người ta có thể phấn đấu hết mình, có khi là làm ra cả những chuyện vượt giới hạn bản thân để có thể chứng tỏ khả năng, năng lực của bản thân. Hơn hết, được sống và theo đuổi ước mơ thì con người mới có một cuộc sống thực sự đáng sống. Tôi cũng vậy, tôi cũng luôn nuôi dưỡng trong mình một ước mơ, đó là trở thành một người giáo viên giỏi, được các em học sinh yêu mến và tôn trọng Vì ước mơ này của mình tôi đã đặt ra cho mình rất nhiều hướng để phấn đấu. Ngày còn bé, tôi cũng đã mang trong mình rất nhiều ước mơ, nhưng những ước mơ của tôi thường xuyên bị thay đổi. Tôi còn nhớ, một lần tôi xem ti vi và nhìn thấy một cô ca sĩ hát rất hay, tôi cũng bị cuốn hút rất nhiều bởi cô ấy. Còn bên dưới, khán giả hào hứng cổ vũ, tôi bị cuốn theo sự sôi động đó và luôn nghĩ ước mơ của mình là sẽ trở thành ca sĩ. Tôi rất thích ăn kem và tôi còn mang trong mình ước mơ trở thành chủ cửa hàng kem để có thể ăn kem hàng ngày, ăn kem thỏa thích. Chú tôi là bác sĩ, trong một lần cùng ba vào đưa đồ cho chú, tình cờ tôi gặp được chú tôi đang thực hiện một ca chuyển bệnh nhân sang phòng cấp cứu, nhìn thấy chú chạy bên giường bệnh, gương mặt có chút nghiêm trọng nhưng vẫn bình tĩnh, chú sốt sắng hô hấp nhịp thở cho bệnh nhân, từng lời nói, cử chỉ của chú khiến tôi thấy chú thật vĩ đại và từ đấy, tôi lại có thêm ước mơ trở thành bác sĩ. …Những ước mơ đến với tôi một cách chợt đến rồi chợt đi như thế đó. Chuyện về những ước mơ chóng vánh của tôi khiến chính mẹ tôi cũng cảm thấy buồn cười, mẹ bảo “Bây giờ có thể là chưa đâu, nhưng rồi con sẽ sớm có câu trả lời chính thức về ước mơ của bản thân con khi nào con lớn một chút nữa. Ai cũng sẽ có cho mình ước mơ chính đáng nhất, để còn có những mục tiêu để phấn đấu, để thực hiện” Và hiện tại, ước mơ trở thành một cô giáo giỏi để truyền đạt kiến thức cho các em học sinh đã có trong tôi gần 2 năm rồi và cho đến tận bây giờ tôi cũng chắc rằng, tôi chưa cảm thấy hối hận chút nào mà ngược lại, ước mơ của tôi càng ngày càng mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy mình đã chắc chắn với quyết định của mình rồi, và tôi bắt đầu với những mục tiêu và kế hoạch đặt ra cho bản thân mình để hướng tới ước mơ đó. Tôi biết để làm một người giáo viên, trước hết tôi phải có tâm huyết, sự nhiệt huyết với nghề giáo và với sự dạy dỗ, bảo ban các em học sinh. Tôi cũng cần học tập thật giỏi, phải có chuyên môn vững vàng mới có thể truyền đạt những kiến thức bổ ích cho các em học sinh. Cùng với đó là sự rèn luyện, tu dưỡng đạo đức, lối sống giàu tình yêu thương, biết cảm thông, chia sẻ. Tôi biết mình có được ước mơ thật sự vì có người đã truyền cảm hứng cho tôi, đó chính là mẹ của tôi. Mẹ tôi là một người giáo viên dạy văn. Mẹ là cô giáo nhận được rất nhiều tình yêu mến của các em học sinh. Ai cũng khen mẹ là người có chuyên môn nghiệp vụ vững vàng, lại là một cô giáo rất tâm lý. Thật vậy, tôi luôn thấy mẹ thường xuyên thức khuya để chuẩn bị giáo án, chuẩn bị bài giảng thật chu đáo. Đã có rất nhiều lần tôi nghe được chuyện mẹ giúp đỡ gia đình của các học sinh có hoàn cảnh khó khăn, đóng học phí giúp gia đình học sinh nghèo. Hồi còn nhỏ, tôi hay được cùng mẹ đi đến thăm hỏi, động viên những gia đình phụ huynh của học sinh mẹ dạy đang gặp khó khăn. Mẹ nói với tôi, một người giáo viên không phải chỉ là người truyền đạt kiến thức cho học sinh mà hơn hết phải dạy dỗ và quan tâm các em hướng về đạo đức và những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Đó mới chính là một người giáo viên giỏi, một người giáo viên tâm huyết Tôi sẽ luôn ghi nhớ lời mẹ dạy dỗ để có hướng phấn đấu cho ước mơ của mình. Tôi sẽ thực hiện và lý tưởng hóa ước mơ của mình bằng những hành động thật thiết thực. Kể về ước mơ làm ca sĩ Ai cũng có ước mơ cho riêng mình. Biết ước mơ là một điều thật hạnh phúc. Nhưng theo đuổi ước mơ để nó trở thành hiện thực còn đáng trân trọng hơn. Tôi cũng có ước mơ cho riêng mình ước mơ trở thành ca sĩ. Có lẽ niềm đam mê ấy trong tôi chẳng bao giờ tắt. Từ khi còn nhỏ,tôi đã được xem trên vô tuyến rất nhiều những chương trình văn nghệ. Tôi cảm thấy thật thích thú khi nghĩ đến việc được đứng trên sân khấu. Đó là một nơi rộng rãi, tuyệt đẹp khi được trang trí hoa văn, màu sắc, rực rỡ những ánh đèn pha màu làm nổi bật lên người biểu diễn. Họ được khoác trên mình những bộ cánh lộng lẫy, đẹp đẽ. Tiếng ca của họ ngân lên, lúc trầm, lúc bổng làm cho mọi người phải lặng yên lắng nghe, ngước nhìn và dành tặng họ những tràng pháo tay tán thưởng. Chính khoảnh khắc ấy khiến tôi lần đầu tiên mơ ước về nghề ca sĩ. Sau này, khi lớn hơn, tôi hiểu rõ hơn về nghề này. Như bao nghề khác, nó chẳng hào nhoáng như tôi đã từng nghĩ. Người ca sĩ cũng phải làm việc vất vả, cực nhọc, luyện tập ngày đêm và phải được mọi người ủng hộ mới có được chỗ đứng trong lòng khán giả. Từng phút, từng giây trên sân khấu, họ đem tiếng hát của mình mang lại niềm vui cho mọi người. Dù khó khăn, vất vả nhưng càng biết thêm về nghề này, tôi càng yêu nó hơn. Tôi yêu nghề không bởi vì nó nổi tiếng, nhiều tiền, sang trọng mà là vì tôi thích được cất giọng lên góp vui cho cuộc sống. Và rồi khán giả sẽ lắng nghe và theo dõi tôi. Mỗi khi nghĩ đến đó, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Ước mơ của tôi tuy khó thực hiện nhưng môi trường học tập này luôn tạo điều kiện cho tôi. Mỗi tuần tôi đều đi sinh hoạt câu lạc bộ Âm nhạc và được các thầy cô chỉ bảo nhẹ nhàng, tận tình từng nốt nhạc, khúc hát. Đó như một cái đà giúp tôi thực hiện ước mơ này. Bên cạnh đó, tôi còn có gia đình, thầy cô động viên. Tập hát là một môn văn thể mỹ, vì thế nó sẽ chiếm một phần thời gian học tập của tôi. Nhưng bố mẹ vẫn ủng hộ tôi. Khi tôi đi biểu diễn, bố mẹ đi cùng và xem tôi diễn. Những lúc ấy, tôi thấy ấm áp vô cùng. Tôi không còn run nữa, mà tự tin hơn hẳn. Cả cô giáo tôi cũng vậy. Tuy đi văn nghệ sẽ làm gián đoạn đến các tiết học chính khóa. Vậy mà cô lại tin tưởng tôi có thể hoàn thành tốt cả hai công việc và sẵn sàng để tôi tham gia tập luyện. Tôi có cảm giác, niềm đam mê ấy không chỉ của riêng tôi, mà còn là của người thân tôi nữa vậy. Có đôi lúc, tôi mường tượng đến khi ước mơ của tôi đã trở thành sự thật. Và ngay thời điểm này, ở chính sân khấu của ngôi trường Trần Văn Ơn đây, tôi biểu diễn phục vụ các bạn. Nhìn xuống, tôi thấy gương mặt các bạn rạng rỡ, tươi tắn, thích thú vô cùng. Dường như những mệt mỏi, căng thẳng trong học tập của các bạn biến mất. Và rồi khi lớn, đứng trên một sân khấu hoành tráng, tôi sẽ đem tiếng hát của mình xua tan đi những bộn bề, phiền muộn hằng ngày của những người luôn đầu tắt mặt tối, hết lòng vì công việc và giờ họ được thư giãn. Tiếng hát đó sẽ không chỉ mang đến cho những thành phố nhộn nhịp, sáng rực ánh đèn sân khấu, mà còn là vùng hải đảo xa xôi, miền núi hẻo lánh, hiểm trở, để giúp người dân nơi đây thêm lạc quan, vui vẻ hơn trong công việc. Tôi sung sướng làm sao khi được dùng tài năng của mình giúp ích cho đời. Trên con đường thực hiện ước mơ, tôi sẽ còn gặp nhiều trở ngại. Nhưng tôi tin chắc, bố mẹ, thầy cô và bạn bè luôn luôn ở bên giúp đỡ tôi. Và tôi sẽ tiếp tục phấn đấu, rèn luyện để một ngày không xa, ước mơ của tôi sẽ trở thành hiện thực hay dù chỉ là một thành công nho nhỏ. Tôi nghĩ rằng, không chỉ riêng tôi, mà cả bạn và tất cả mọi người đều có những ước mơ thật cao đẹp cho riêng mình. Hãy nung nấu, theo đuổi ước mơ đến cùng, rồi bạn sẽ thành công. Thành công không phải là một ngôi sao sáng rực trên bầu trời, mà là khi bạn đặt niềm tin và nỗ lực hết mình vào việc đó, tức là bạn đã thành công. Kể về ước mơ làm họa sĩ Ngay từ nhỏ em đã có ước mơ sau này lớn lên sẽ trở thành họa sĩ. Đó là niềm mơ ước mà em ấp ủ bấy lâu nay. Ngay từ khi đi học mẫu giáo hay cấp một, khi em nhìn thấy những bức tranh, những bức vẽ vẽ lại những khoảnh khắc đẹp, những chân dung của ai đó khiến em cảm thấy người tạo nên nó thật kỳ diệu và tài năng. Mỗi khi nhìn thấy một khoảnh khắc nào đẹp trong cuộc sống em đều muốn vẽ nó thành một bức tranh. Muốn biết những cảnh thực đó dưới ngòi bút, dưới bảng màu trong hội họa trông sẽ như thế nào. Trong các môn học em đặc biệt thích thú với môn mỹ thuật. Từ nhỏ mỗi khi học môn tô màu của mẫu giáo thì em luôn chăm chú, cẩn thận từng chút một để tô sao cho màu không lem ra bên ngoài. Thậm chí còn lấy giấy khác để bắt chước vẽ lại hình ảnh mà mình vừa tô. Lớn hơn, khi bước vào cấp một thì môn mỹ thuật là môn học mà em yêu thích nhất, dùng khá nhiều thời gian để luyện vẽ. Có thể nói, mới ban đầu, bố mẹ em chưa biết em có sở thích đặc biệt với hội họa. Những cuốn tạp chí, những cuốn sách có bài viết về hội họa hoặc có tranh ảnh minh họa em đều thích và sưu tầm lại. Từ việc vẽ theo sách vở thì em bắt đầu vẽ những thứ em thấy trực tiếp ở bên ngoài. Bắt đầu với những bức chân dung vẽ bố mẹ, vẽ ông bà, sau đó là vẽ cả gia đình, vẽ ngôi nhà của chính em. Từ ấy em rất thích ngắm nhìn cảnh vật, con người xung quanh để lấy đó làm đề tài cho những bức vẽ của em. Mặc dù ban đầu những bức tranh với nét vẽ còn non nớt và không được coi là đẹp được. Nhưng cô giáo thường hay khen ngợi em khiến em rất vui. Đặc biệt năm lớp hai em đã tham gia một cuộc thi vẽ về những điều gần gũi xung quanh ta do một tờ báo của thiếu nhi tổ chức. Em và mấy bạn trong lớp cùng rủ nhau tham gia và được cô giáo giúp gửi bài. Điều bất ngờ đó là khi em quên bẵng đi là mình đã tham gia bởi phải mất năm tháng mới có kết quả thì vào cuối học kỳ hai của năm lớp hai thì cô giáo có thông báo cho em rằng tác phẩm của em đã đạt được giải nhất cuộc thi vẽ. Khi ấy em rất bất ngờ và vui mừng. Hơn nữa báo đó còn tổ chức trao giải thưởng ở trường của em. Khi em về báo tin cho mẹ, bố mẹ đã rất bất ngờ và vui mừng. Khi bố mẹ biết em có sở thích về hội họa, bố mẹ đã không ngăn cấm em mà còn nói rằng nếu em không để sở thích làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của các môn khác thì năm em tốt nghiệp cấp một bố mẹ sẽ cho em học thêm một lớp năng khiếu về hội họa. Khi ấy em rất bất ngờ và vui mừng trước quyết định và sự ủng hộ của bố mẹ em và cũng có động lực hơn trong học tập cũng như trong việc theo đuổi mơ ước của mình. Cũng từ khi em nhận được giải thì mỗi năm vào ngày sinh nhật của em bố mẹ lại sắm cho em rất nhiều những dụng cụ để vẽ tranh. Em cũng có nhiều thời gian để luyện vẽ để thực hiện ước mơ của mình. Có những cuối tuần rảnh rỗi, bố mẹ lại đưa em đi đến một vài nơi có phong cảnh đẹp để cho em có cơ hội trải nghiệm, rồi đến những bảo tàng mỹ thuật, những cuộc triển lãm tranh. Đó là những dịp em cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Mỗi ngày em lại biết thêm được rất nhiều điều hay, thú vị trong nghệ thuật hội họa và càng yêu thêm nó hơn nữa. Ngoài ra em còn rất thích đọc những cuốn sách về hội họa, thích đọc truyện tranh và bắt chước vẽ theo những nhân vật trong truyện tranh. Mỗi khi có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhất là vào những dịp nghỉ hè thì em lại vẽ và sáng tác những mẩu chuyện tranh ngắn, những bức vẽ hài hước và tất cả đều được bố mẹ em xem và cẩn thận nhận xét, bình luận. Ai trong đời cũng có những ước mơ, khát vọng và em cũng vậy. Cho dù tương lai em có trở thành họa sĩ hay không cũng không quá quan trọng, em chỉ biết rằng mình thích hội họa và ngay từ nhỏ mình đã cố gắng làm những điều để biến ước mơ thành hiện thực. Sau này dù ra sao thì cũng sẽ không hối hận. Đăng bởi THPT Nguyễn Đình Chiểu Chuyên mục Tài Liệu Lớp 4

liệt kê 100 ước mơ