hắn ghen điên cuồng

Bước tới bục khai báo, bị cáo L.A.T (sinh năm 1999, trú TP. Nha Trang) ngập ngừng xin cấp phúc thẩm cho rút kháng cáo, chấp nhận thi hành 16 năm tù về tội giết người. Có lẽ đến lúc này, bị cáo mới thấm thía hậu quả của sự ghen tuông vô lối! Báo Khánh Hòa điện tử, Cơ quan của Đảng Bộ, chính quyền và nhân Đọc truyện Điên Cuồng Độc Chiếm của tác giả Hiểu Phượng Linh Nhi, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Bất quá, cuồng về cuồng, hắn tối thiểu là đem cái này truyền thừa cơ hội lưu cho bọn hắn! Quân Vô Tà hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Trần sẽ cho ra tới một cái trả lời như vậy, hắn nói ra "Ngươi có thể vì thiên hạ người suy nghĩ, không hổ là ta nhìn trúng người." Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để taxi trở về biệt thự Hứa, cả một đoạn đường dài liên tục hối bác tài, cuối cùng chỉ trong ba tiếng cô đã về tới đang đọc Truyện nam chính ghen điên cuồng Tiền thanh toán do đám người làm trả. Bước vào cổng chính, đi được một đoạn, Âu Tuệ Nhi khựng lại, mặt cắt không còn một giọt máu khi nhìn thấy Hứa Nhất Chính ngồi trên chiếc xích đu trong Nhất Chính thấy cô tập tễnh bước vào, đôi má xanh xao, môi khô cằn, ánh mắt nặng nhọc đề phòng hắn. Ngày hôm nay, hắn sẵn sàng bỏ cả hợp đồng hơn hai tỷ để trở về nhà đợi cô. Đúng vậy, hắn chính là đang ghen tuông đấy, cô dám cả gan đợi hắn đi rồi, len lén bỏ nhà theo nghĩ của Nhất Chính chẳng khác nào một đứa con nít ích kỷ, nhỏ nhen, luôn khóa chặt những thứ của mình vào lòng, khiến cho cô nghẹt thở chán chường. Hứa Nhất Chính đứng phắt dậy, đi đến cạnh cô mà nổi đóa"Em có phải ăn nhầm gan hùm rồi không?"Trong người đang mệt lại chuẩn bị nghe hắn càu nhàu và tồi tệ hơn nữa là những trận roi đau rát như mưa trút xuống. Cô cười khẩy"Anh định đánh tôi nữa à? Đánh chết tôi luôn đi"Hứa Nhất Chính sừng sững thân hình tráng kiện, hắn lặng thinh nhìn cô bằng ánh mắt nổi lửa giận, tay hắn nâng lên định tát Âu Tuệ Nhi đến mọc sao đầy đầu, nhưng khi nhìn thấy hai tay cô giơ lên đỡ. Hắn lại thôi, rút tay trở về. Quai hàm Hứa Nhất Chính hơi đanh lại, hắn cố kìm nén cơn giận cuồng loạn có thể đánh chết Tuệ Nhi bất cứ lúc nào"Vào nhà đi, em không nên xuống giường lúc này. Tay em vẫn chưa bình phục"Âu Tuệ Nhi hừ lạnh, dù lồng ngực đập dữ dội như trống đánh, sợ hắn đến toát mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn tỏ ra chán ghét, giọng nói cao the thé chanh chua móc họng hắn"Cũng biết tôi bị thương sao?"Cô nhếch mép khinh khỉnh, bỏ một mạch đi thẳng lên phòng. Khuôn mặt hắn biến sắc, trên trán nổi đầy vạch đen đáng sợ, ủ dột, tức giận nắm tay thành quyền. Hứa Nhất Chính chậm rãi đi sau lưng cô, áp sát cô ngã lên giường, hắn cúi người áp xuống môi cô một nụ hôn nóng bỏng"Hiện tại em đang bị thương thân thể yếu ớt, đợi khi khỏi hẳn tôi sẽ trị tội em sau. Đừng tưởng bở tôi nhắm mắt cho qua rồi càng ngày càng làm tới như thế"Không phục, Âu Tuệ Nhi vùng vẫy, cắn mạnh vào môi hắn. Cả người Hứa Nhất Chính run lên, thần sắc trong đôi mắt u tối hơn cả màn đêm của căn phòng không ánh sáng lúc này. Hắn đau nhưng không phát ra tiếng la chỉ hừ lạnh nơi yết hầu chờ đợi cô trút giận môi hắn ra, Âu Tuệ Nhi nhắm mắt nghiêng mặt qua một bên, tránh ánh mắt sáng quắc chăm chăm của hắn hướng về cô trong đêm đen. Máu trên môi hắn hòa quyện nuốt trọn vào miệng cô, hương vị tanh tươi ngọt lợ trên đầu lưỡi thật khác xa với món ăn kinh dị của Mạc Duy. Âu Tuệ Nhi thưởng thức tư vị trả thù và sợ hãi đợi hắn cắn lại đâu đó đến bật máu đỏ hắn đã không trả thù, hắn lòm còm ngồi dậy cạnh Âu Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc dày chắc khỏe bóng mượt của hắn, hắn ra sức giày vò giựt mạnh cáu tiết trút giận lên mái tóc của mình, khiến chúng rối tung lên như một tên bệnh tên bệnh hoạn điển trai gấp vạn lần..."Em giỏi lắm!", hắn hừ lạnh, gằn giọng, tiện tay bật đèn, đứng dậy một cách nặng nhọc, rồi thoát hết áo quần đi vào phòng nước chảy xối xả thoát ra từ phòng tắm khiến Tuệ Nhi bừng tỉnh mở to mắt, đoán chừng hắn đã ngâm mình trong làn nước ấm và trút giận lên cục xà phòng. Âu Tuệ Nhi hả dạ mỉm cười, cô mở cửa phòng tắm, xộc thẳng vào trong. Nhất Chính đang ngâm mình thư giãn trong bồn tắm sứ trắng tinh sang trọng, thoáng giật nảy người trố mắt nhìn hành động khiếm nhã của Tuệ là lần đầu tiên cô bạo dạn chủ động xông vào hắn như thế. Hứa Nhất Chính có chút không quen, khó thích nghi thoải mái, nhưng vẫn vẫy vẫy tay bảo cô tới Tuệ Nhi đứng cạnh bồn tắm, cô không bước vào, ánh mắt như thiêu cháy thân thể của Nhất Chính trong làn nước mát kia, cô bật cười"Chà chà, hôm nay tôi mới có hứng nhìn anh tắm. Thân thể cũng đẹp đấy! Không ghê tởm như tôi luôn tưởng tượng"Cô nấc lên một tiếng, ánh mắt lờ mờ khó khăn chớp thêm Từ Khi Em Đến Đây Trong Đời, Lời Bài Hát Giấc Mơ Một Cuộc Tình Hứa Nhất Chính nghe xong máu não sôi sùng sục, định đứng dậy dìm chết cô trong nước thì mới hay ra..."Em uống rượu sao?""Đâu có", Âu Tuệ Nhi phủ nhận, rõ ràng cô đâu có uống rượu, nhưng tại sao lại chóng mặt nhức đầu, giọng nói như bát cháo nhão đến như vậy chứ, có cái gì đó đang chạy loạn trong người cô, những tơ thần kinh có vẻ hoạt động mãnh liệt khiến Tuệ Nhi căng cứng, đầu giựt tưng tưng. Hôm nay cô còn dám nói móc lại hắn, Nhất Chính chỉ có thể khẳng định một điều đây là do rượu mạnh tác động đến. Bước ra khỏi bồn tắm, ánh mắt hắn ráo hoảnh nhìn dáng vẻ xiu quẹo ngà ngà say của Tuệ Nhi mà thở dài"Tôi dìu em đến giường, đừng chạy loạn nữa"Âu Tuệ Nhi như phát cáu, cô ra sức cắn vào đầu ngón tay hắn, chán chường nhả ra rồi cắn tiếp vào bắp tay hắn, cắn rồi nhả không biết bao nhiêu lần. Hứa Nhất Chính vẫn đứng yên để Tuệ Nhi cắn, trên tay trên vai, ngực nổi đầy dấu răng nhỏ nhắn, xanh tím có đủ. Mệt rồi, cô tựa vào lòng ngực hắn nghỉ ngơi, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc, nước mắt tuôn lã chã"Hứa Nhất Chính là đồ tồi""Ừ, tôi là đồ tồi", ngước mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, Âu Tuệ Nhi thấy thần thái trong đôi ngươi đen lấy ấy như được bao bọc bởi một lớp nhung mềm mại, yêu thương như làn nước trong veo soi rọi bóng hình cô. Âu Tuệ Nhi chạm vào má hắn, hưng phấn lạ thường, cô cười khúc khích"Đồ tồi, đồ tồi, đồ tồi""Tôi là đồ tồi". Hắn lập lại câu nói của Tuệ Nhi một cách rõ ràng, khẽ cúi đầu sát gần vành tai cô, hắn ôn nhu, sủng nịnh"Đồ tồi này sẽ không để em ngủ ngon đêm nay đâu"Đôi má Âu Tuệ Nhi đỏ ửng, cả người khô khan nóng bừng, cô đánh nhẹ vào lồng ngực hắn"Xấu đó dựa toàn bộ cơ thể, cạn kiệt sức lực cho nên cô mặc kệ thân thể có được hắn đỡ hay không, cô mệt quá, đầu thật sự rất choáng. Chợt nhớ ra món ăn kỳ quái của Mạc Duy, cô thầm kêu trời, không biết anh ta đã bỏ gì vào đó mà khiến cô khó chịu đến như vậy nữa. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, không làm càng làm quấy, yên lặng để hắn ẵm trở về giường. Lúc đặt cô xuống, hắn mới hay cô đã nhu thuận ngủ ngoan rồi, vén sợi tóc mai bên má cô lên, hắn yêu thương hôn nhẹ trán Tuệ Nhi"Ngủ ngon"Âu Tuệ Nhi cựa quậy, tay không còn thuốc tê nên đã bắt đầu có cảm giác đau, cô nhíu mi, nhăn mặt, chưa tỉnh khỏi giấc nồng mà tham luyến nằm bò lên người Hứa Nhất Chính. Còn ngang nhiên nằm sấp lên người hắn, tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ sáng sớm Hứa Nhất Chính đã bị cô quấy rầy giấc mộng, hắn chậm rãi mở mắt đón nắng cũng như thâu tóm tất thảy hình ảnh của cô vào đáy mắt vứt bỏ những chi tiết xung quanh vào góc mờ. Chợt một cỗ yêu thương dâng lên trong tim, hắn chiều chuộng vuốt nhẹ vào lưng cô, dỗ dành giấc ngủ mơ màn đau đớn ở hai cánh tay."Tuệ Nhi?", hắn khẽ gọi cô. Không có tiếng đáp trả chỉ còn hơi thở đều đều và đôi ngực mềm mại hơn nhung dán chặt vào thở hắn rối loạn, có chút bất ổn. Hứa Nhất Chính than không ổn, cậu bé khi nào đã có phản ứng dựng thẳng lên cấn vào bụng dưới Âu Tuệ Nhi. Giấc ngủ của cô bị động, đôi mắt ngái ngủ ngây thơ quá đỗi yêu kiều như một đứa bé chăm chăm đối diện với Nhất Chính xoay người để cô gối lên tay, lưng tựa vào lồng ngực dày vạm vỡ của hắn. Bàn tay to ma quái chậm rãi không chút động tĩnh vén tà váy ngủ mà tối qua hắn cực nhọc mặc cho cô lên. Bóp nhẹ, bờ mông tròn trĩnh đã nằm gọn trong tay hắn. Nhất Chính khó khăn nuốt từng dòng nước bọt xuống cuống họng, ngăn cho tiếng rên rỉ nho nhỏ từ yết hầu đánh thức cô. Thoát nhanh cậu bé, hắn đưa tay khuấy động nhẹ nhàng cô bé ươn ướt của Tuệ Nhi. Cô cựa quậy, ưm lên một tiếng thoải mái rồi lim dim ngủ Nhất Chính thấy đã đủ d*m thủy, hắn tiến vào cô không quá khó khăn, nâng một chân cô lên hơi cao chút, hắn từ từ nhịp nhàng đẩy vào rồi rút ra. Trải qua một trận triền miên cuối cùng hắn không thể nhẹ nhàng được nữa, Hứa Nhất Chính hơi thở đứt quãng nhịn đến nội thương rồi, hắn nắm lấy bờ eo thon gọn của cô, dốc hết sức để thoả mãn cơn động dục thèm khát lúc sớm Tuệ Nhi tất nhiên bị đả động mạnh tỉnh giấc, dở mếu dở cười nằm yên mặc hắn phát tiết điên loạn chiếm tình qua đi, Nhất Chính thở dốc ôm chặt lấy Tuệ Nhi, hắn mỉm cười ranh mãnh"Tôi nghĩ lại rồi, hôm nay rất thích hợp để trừng phạt em. Có thể xử phạt bằng cách này hay cách khác, nhưng tuyệt vời nhất chỉ có thể là đây"Hắn càng cười càng trông dâm đãng, bàng quang đưa ba ngón tay ám chỉ ba ngày không thể xuống giường, rồi mân mê vuốt ve cả khuôn ngực Tuệ Nhi khiến lông tơ cô dựng đứng, trao tráo mắt nhìn hắn đầy mệt Nhất Chính là trâu hay bò, có thể không mệt sao? Tên truyện Yêu em đến điên cuồng Tác giả Hân Hân Thể loại Ngôn tình Văn án Cố Minh biết mình có gì đó khác người, có lẽ anh quá cố chấp, quá điên cuồng, trong chuyện tình cảm, anh cảm thấy mình muốn chi phối mọi thứ, muốn chiếm hữu đối phương, mà cảm giác ấy cực kì mãnh liệt. Anh không biết nên làm thế nào. Anh chỉ biết rằng anh không muốn Giảo Giảo của anh nhìn người khác, anh càng không muốn em phô bày mọi sự rực rỡ lóa mắt của mình ra.. Anh ghen tị, anh ghen ghét, anh không muốn bất kì ai nhìn thấy vẻ đẹp của em. Anh muốn em chỉ là của anh! Toàn bộ thế giới này, trừ em và anh, và tình yêu mà anh dành hết cho em, hết thảy đều chỉ là dư thừa. Xiềng xích quấn lấy tay chân trắng nõn của thiếu nữ, cô quấn lấy trái tim hắn. Người đàn ông hôn lên mặt cô, tươi cười lưu luyến mê ly, chế trụ cổ tay gầy tinh tế của cô gái. Làm như vậy, em không thể nào có thể trốn thoát. Giảo Giảo, em là của tôi, không được phép chạy trốn.​ Last edited by a moderator 12 Tháng mười hai 2021 Chương 1 Ông Xã, e biết sai rồi "Tích tắc, tích tắc.." Cố Minh đặt quyển sách trên đầu gối, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường. 17 59 35 Gần đến giờ Giảo Giảo tan làm rồi. Cố Minh mở ra màn hình di động, click vào biểu tượng QQ. Mở ra thì thấy một video giám sát. Đường Thu Giảo mặc một thân trang phục công sở, không hiện lên vẻ sắc sảo, ngược lại càng dịu dàng trí thức. Ngón tay Cố Minh vuốt hai lần trên màn hình, một bản đồ xuất hiện, trên đó có một chấm đỏ hiển thị vị trí của Đường Thu Giảo. Hắn nhìn chằm chằm vào điểm di chuyển chậm rãi kia. Ngừng lại ở siêu thị, hẳn là đi mua đồ ăn vặt. Đồ ăn vặt của Giảo Giảo sắp hết, chắc chắn cô lại đi mua thực phẩm rác rưởi kia. Thật là không ngoan, rõ ràng ngày hôm qua hắn đã dặn dò cô nên ăn ít đồ ăn vặt lại, như thế nào hôm nay lại tiếp tục đi mua nữa? Khó trách hôm nay nói như thế nào cũng không cho hắn đi đón cô, thì ra là vì cái này. Cố Minh hừ nhẹ một tiếng, khóe môi lộ ra nụ cười cưng chiều. Hắn đặt di động xuống, lấy một vài quả lê từ mâm đựng bước vào trong bếp. Vào làm một chút đường phèn tuyết lê, gần đây Giảo Giảo thường xuyên ăn rất nhiều khoai tây chiên, lỡ như cơ thể khó chịu thì làm sao bây giờ? Loét miệng làm cho ăn uống không ngon. Hơn nữa, cũng bất lợi trong lúc hôn môi. Gọt vỏ, cắt, rửa nồi.. Vừa về đến nhà Đường Thu Giảo đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, cô lén lút giấu túi nhựa có logo siêu thị ra phía sau, lặng lẽ đi vào phòng chứa quần áo. "Giảo Giảo, đừng nhét đồ ăn vặt vào phòng chứa quần áo." Phía sau vang lên thanh âm của người đàn ông, lạnh lẽo như hơi lạnh của nước suối, dễ nghe đến mức có thể khiến cho lỗ tai người khác mang thai. Sống lưng Đường Thu Giảo cứng đờ, cô gian nan quay đầu lại, mỉm cười ngượng ngùng với Cố Minh. Người đàn ông mở hai bàn tay ra trước mặt cô, rũ mắt nhìn xuống cái túi trên tay cô. "Đưa cho anh." Khí tràng của Cố Minh quá mạnh, Đường Thu Giảo hoàn toàn không thể dậy nổi tâm tư phản kháng, miễn cưỡng đem túi đưa cho hắn. Ngón tay cái của chàng trai bắt lấy cái túi, sau đó xoay người đi ra cửa. "Không.. đừng ném.." Thanh âm yếu ớt của người phụ nữ vang lên. Hô hấp Cố Minh khựng lại một chút, hắn quay đầu nhìn Đường Thu Giảo. Con ngươi đen bóng lấp lánh mang theo chút tủi thân của cô đang nhìn hắn. Cố Minh đổi ý, xoay người đi về phía Đường Thu Giảo. Một tay bóp chặt cằm cô, một tay ôm vòng eo thon của giai nhân nhấc lên. Chiếc túi ban đầu còn treo trên tay, "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống mặt đất. Đôi môi nóng bỏng áp lên cánh môi Đường Thu Giảo, cướp lấy hơi thở mềm mại của cô. Đầu lười cạy ra hàm răng của người phụ nữ, mềm mại cùng cứng rắn gặp nhau. Cuốn lấy đầu lưỡi của cô, chiếm hữu mọi thứ của cô. Đường Thu Giảo bị hôn đến không thở nổi, ở trong lòng ngực hắn giãy giụa. Người đàn ông thoát khỏi mất khống chế, tìm lại lí trí của mình. Hắn hơi buông cô ra, Đường Thu Giảo mềm mại không xương ghé vào ngực hắn thở phì phò. Tầm mắt Cố Minh đảo qua đôi môi bị mút đến đỏ thắm của người phụ nữ, lí trí vừa lấy lại liền sụp đổ hoàn toàn. Đường Thu Giảo bị đặt xuống túi bao nilon, trọng tâm không ổn định đỡ eo Cố Minh. Đôi môi của người đàn ông lại rơi xuống, nhiệt tình bốc lửa ập tới trước mặt. Không biết hôn bao lâu, Đường Thu Giảo mới từ túi bao nilon đứng lên. Cố Minh hôn đỉnh đầu cô "Một tuần cho em ăn đồ ăn vặt một lần." Đường Thu Giảo nhón chân lên, chủ động hôn lên gương mặt hắn. Cố Minh nhíu mày "Hai lần một tuần." Lại hôn lên yết hầu. "Nhiều nhất ba lần." Đường Thu Giảo muốn hôn một lần nữa, nhưngngười đàn ông che miệng cô lại, nói "Nhiều nhất một tuần ba lần, hôn nữa cũng vô ích." Ăn xong cơm chiều, như thường lệ ấm áp ngọt ngào. Đường Thu Giảo nằm trên ghế sofa gối lên đùi Cố Minh xem TV. Cố Minh cong ngón tay quấn lấy tóc cô tinh tế thưởng thức. Đường Thu Giảo ấn điều khiển từ xa liên tục đổi kênh, đây là thời gian chiếu tin tức buổi tối, căn bản không có chương trình nào xem cả. Cô ấn nữa ngày, rốt cuộc ngón tay dừng lại, là chương trình gameshow. Trên TV đang chiếu thiếu niên nhảy Street Dance trên sân khấu tản ra sự trẻ trung đầy sức sống thu hút sự chú ý của cô, thiếu niên mặc áo sơ mi, cơ bắp rắn chắc chỉnh tề làm hoa đôi mắt Đường Thu Giảo. "Wow.. thật đẹp trai." Đường Thu Giảo buột miệng thốt lên. Cô không chú ý tới ngón tay Cố Minh cuốn lấy sợi tóc cô bỗng dừng lại, đồng tử người đàn ông co lại, hình ảnh trước mặt cô được thay thế bằng bản tin tin tức. Người chủ trì nghiêm túc giới thiệu các sự kiện quốc gia ngày nay. "Chương trình tài năng trẻ tuổi của quốc gia đã đáp ứng 453 tài năng trẻ tuổi xuất sắc ở nước ngoài trong năm nay, trong đó có những nhân tài xuất chúng là Triệu Khoách, Phó Tây Thành, Tề Duệ Mạc.." Tề Duệ Mạc? Anh sẽ trở về nước? Chương 2 Tề Duệ Mạc? Anh sẽ về nước? Đường Thu Giảo hơi đứng lên khỏi ghế, nhưng lập tức bị người đàn ông phía sau vòng tay ôm vòng eo kéo về trong ngực. Màn hình TV đang chiếu hình ảnh của những thiếu niên trẻ tuổi xuất sắc, Đường Thu Giảo chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt cứng rắn của Tề Duệ Mạc, màn hình liền trở nên tối đen. Đôi môi Cố Minh ép về phía cô, người đàn ông khẽ cắn nhẹ lên môi cô, thật sâu mút vào. Bàn tay chạm vào thắt lưng theo khe hở của áo sơ mi luồn vào trong, mềm nhẹ vuốt ve eo cô. Lúc này, Đường Thu Giảo hoàn toàn không có thời gian nghĩ về Tề Duệ Mạc nữa. "Đinh linh đinh linh đinh linh linh.." Tiếng chuông di động vang lên đánh gãy ý loạn tình mê đang diễn ra. Đường Thu Giảo tỉnh táo lại, quần áo của cô đang mở toang, nút thắt trên ngực bị cởi ra, nịt ngực treo lỏng lẻo trên vai, nơi nào có thể chống đỡ được tuyết nhũ trắng nõn. Bàn tay to của người đàn ông nhiều năm ở trên bàn phím sát phạt bây giờ đang nắm lấy ngực cô, ái muội xoa nắn. Đường Thu Giảo vội vàng đẩy Cố Minh ra để trả lời điện thoại, gương mặt sớm đã đỏ bừng. Lông mi của Cố Minh hơi khép lại, che lại bực bội và sát ý trong đáy mắt, khi mở mắt ra lần nữa, vẫn là một ánh mắt của một quý công tử ôn nhuận như ngọc. Hắn lặng lẽ nhìn Đường Thu Giảo nghe điện thoại, không nói lời nào. "Xin chào, tôi là Đường Thu Giảo, bạn là?" "Tề Duệ Mạc." Giọng nói từ bên kia địa cầu trầm thấp và từ tính truyền đến, như tiếng đàn cello ưu nhã. "Sao? Ai? Là cậu sao, nghe nói cậu sẽ về nước trong năm nay phải không?" "Đúng vậy, tôi đã đặt vé để trở về nước vào giữa tháng này." "Có việc gấp à?" "Đúng, rất gấp.." Những lời này của Tề Duệ Mạc chứa đầy những khác thường trong đó. Đường Thu Giảo đang muốn hỏi tiếp, phía sau có một cơ thể ấm ấp dán về phía cô, đặc biệt là mông đang có một vật chống lên. Tề Duệ Mạc lại nói "Thu Giảo, tôi sẽ trở về nước vào ngày 16, cậu có thể tới đón tôi không? Tôi đã không về nước sau nhiều năm, chắc đã không còn biết đường ở đây nữa." Người đàn ông phía sau há mồm khẽ cắn vào vành tai Đường Thu Giảo, bàn tay đang ở trên eo cô trượt lên, dứt khoát lưu loát cúp điện thoại. "Em không được phép đi." Cố Minh nói vào vành tai cô. Đường Thu Giảo một bên đẩy hắn một bên nói "Như vậy không tốt lắm đâu, đây chỉ là việc nhỏ, từ chối có vẻ không hay lắm." Vành tai Đường Thu Giảo truyền đến cảm giác đau đớn, người đàn ông bỏ qua vành tai cô, dựa vào cổ cô nói "Anh không quan tâm, ngày 16 hôm đó em đừng mong xuống khỏi giường." Mắt Đường Thu Giảo xoay chuyển, anh cũng không tức giận. Đây là bạn bè nhiều năm không gặp, khi còn nhỏ mối quan hệ cũng rất trong sáng, nào có chuyện chồng quan trọng hơn? Cô xoay người ôm lấy eo Cố Minh, bộ dáng cười tủm tỉm "Không đi cũng được.. Nhưng mà.. Anh phải cho em tiến vào căn phòng kia.' Căn phòng kia là phòng cấm mà Đường Thu Giảo không thể tiến vào, cô đã lén lút thử qua nhiều loại phương pháp, nhưng cũng không mở được cửa, cũng không biết bên trong chứa những thứ gì? Thật bí mật.. Cố Minh cau mày" Không được. " Đường Thu Giảo giả vờ tức giận" Chúng ta là vợ chồng, anh vậy mà vẫn đang giấu bí mật trong nhà! " " Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, tới thời cơ anh sẽ đưa em vào xem căn phòng đó. " " Có bất ngờ sao? " " Đúng vậy. " Nhưng mà, nó có thể không phải là bất ngờ mà em thích. Đường Thu Giảo" Vậy em sẽ tha thứ cho anh. " " Nhưng anh chưa tha thứ cho em.. " Người đàn ông kéo cổ áo ra, nhanh nhẹn bế người phụ nữ lên đi về phía phòng ngủ. " Đền thịt thì anh tha thứ cho em.. " " A.. Không cần.. Ông xã.. Em sai rồi.." Chương 3 Kimg đồng hồ chuyển sang 5 giờ, mặt trời bắt đầu nhô lên. 5 giờ rưỡi, Cố Minh đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt rồi chạy bộ. 6 giờ rưỡi, sau khi kết thúc chạy bộ, vào nhà tắm rửa thay đồ và đem đồ đi giặt. Đúng 7 giờ, làm xong đồ ăn sáng, hắn lên gọi vợ dậy. "Giảo Giảo, đến lúc rời giường rồi." Như thường lệ, một nụ hôn nhẹ rơi xuống trên mí mắt mỏng của người phụ nữ. Đường Thu Giảo khẽ mở mắt, bên mép giường là người đàn ông mị nhãn như tơ, toàn thân quý khí, đoan chính quân tử. Lúc này quý ông đang dùng thanh âm dịu dàng dỗ cô rời giường. Đường Thu Giảo lấy chăn che đầu lại, rầu rĩ lên tiếng "Muốn ngủ thêm một lát.." Giống như con hamster. "A.." Cố Minh cười khẽ, như thường lệ lấy ra chăn bọc quanh đầu của người phụ nữ, đầu lưỡi cạy ra cánh môi Đường Thu Giảo, đánh thức cô bằng nụ hôn. Không thể cho cô ngủ tiếp, bằng không cô sẽ bỏ qua bữa sáng. Thời điểm cao trung cô chính là như vậy.. Vào thời điểm đó, vai trò Đường Thu Giảo chính là chuyên gia cưỡi ngựa, người mà mỗi buổi sáng bước trên tiếng chuông đi vào lớp. Bữa sáng gì đó không hấp dẫn bằng được ngủ thêm 10 phút. Cố Minh thân là người yêu thầm, làm sao hắn không để ý tới điểm này? Cho nên Cố Minh bắt đầu dưỡng thành thói quen thức dậy vào lúc 5 giờ rưỡi, thời điểm trường không có ai, hắn đã bí mật nhét đồ ăn sáng nóng hổi vào ngăn kéo của Đường Thu Giảo, sau đó lén lút rời đi. Ba năm cao trung, sáu học kỳ, hắn đã tặng mấy trăm phần bữa sáng cho cô, nhưng hắn không dám cho Đường Thu Giảo biết mình là ai. Bởi vì thời điểm đó, hắn không phải mẫu người Đường Thu Giảo thích. Thân thể gầy trơ xương, nước da suy dinh dưỡng, khí chất ảm đạm, nếu tiếp cận, chỉ làm cho Đường Thu Giảo đem hắn đẩy xa ra. Cho nên, suốt cả năm cao trung, hắn chỉ dám nhìn Đường Thu Giảo từ xa. Ngay cả khi hắn nói về kinh nghiệm học tập trên đài quốc kỳ, hắn đều đem đầu cúi thấp xuống, sợ cô sẽ thấy được diện mạo của mình, phá hỏng ấn tượng tốt đẹp đầu tiên mà hắn muốn dành cho cô. Đường Thu Giảo ngốc ngốc bị người đàn ông bế xuống giường, đứng sững sờ trước gương, ngơ ngác nhìn Cố Minh đang nặn kem đánh răng cho cô. Cố Minh đặt bàn chải đánh răng vào lòng bàn tay của Đường Thu Giảo, xoa xoa mái tóc rối bù của cô "Nhanh lên nhé, anh sẽ đi hâm nóng sữa bò cho em." "Dạ.." Đường Thu Giảo lúc lâu mới trả lời, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ. Cố Minh bước ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Đường Thu Giảo ghé vào bàn cơm mơ màng ngủ thiếp đi. "Nếu em còn muốn ngủ, dứt khoát từ chức đi, Giảo Giảo." Người phụ nữ lập tức từng bỉnh, trừng mắt liếc nhìn Cố Minh một cái "Không được!" "Em đã hứa sẽ cùng Thu Ngư gây dựng sự nghiệp, cùng cô ấy kề vai chiến đấu, làm sao bây giờ lại có thể quay lưng bỏ chạy được chứ." "Giảo Giảo, chỉ cần em vui vẻ, em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ." Người đàn ông ngoài miệng nói chuyện dịu dàng, nhưng ấn đường hắn không dấu vết khẽ nhíu lại. Chán ghét Thu Ngư đó, dám cướp đoạt ánh nhìn của Giảo Giảo. Trong mắt Giảo Giảo, vì cái gì phải chứa người khác? Cô ta thật phiền phức. Đồ vật khuê mật này, hắn chán ghét đến cực điểm. Sau bữa sáng, theo thường lệ hắn đưa Giảo Giảo đi làm. 7 40, Đường Thu Giảo cầm một túi đường phèn tuyết lê bước vào cửa công ty. "Đinh linh linh!" Tiếng chuông di động vang lên. Đường Thu Giảo mở điện thoại ra, là Tề Duệ Mạc gọi đến. Thuận tay nghe điện thoại "Xin chào, Tề Duệ Mạc, có chuyện gì sau?" "Thu Giảo, tôi sẽ về nước sớm hơn dự kiến, là ngày 14, vừa vặn hôm đó là ngày nghỉ ngơi.." Thanh âm bên kia dừng lại một chút "Tôi muốn ở trên máy bay có thể nhìn thấy cậu, cậu.. cậu có thể thỏa mãn nguyện vọng của tôi không?" Đối diện với thái độ cầu khẩn ấy, Đường Thu Giảo thiếu chút nữa buộc miệng nói ra hai chữ "có thể". Nhưng mà cô đột nghĩ đến những lời Cố Minh nói trên giường ngày hôm qua, cắn xương quai xanh cô, uy hiếp cô không được đi gặp Tề Duệ Mạc. Thời điểm khi đó đôi mắt người đàn ông sáng rực, trán hắn ướt đẫm mồ hôi trong suốt, hô hấp nóng rực bức người. Cô thành công bị vẻ ngoài của hắn dụ hoặc, thở hổn hển nói tuyệt đối không đi. Tiếp theo đó, bị hắn lấp đầy. Phục hồi tinh thần lại, gương mặt Đường Thu Giảo nóng đến phỏng tay. Cô không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng "Xin lỗi, Tề Duệ Mạc, hôm đó công ty tôi có việc, tôi không thể đi được." "Vậy sao?" Đường Thu Giảo bị hai chữ này làm cho chột dạ "Vâng.. Đúng vậy.. công ty chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, rất bận." "Không sao, tôi sẽ đi tìm cậu." "Đừng.." "Làm sao vậy? Cậu còn muốn cự tuyệt sao?" Đường Thu Giảo nghẹn họng, chột dạ nói "Không, không, không, nếu cậu đến thì hãy gọi điện thoại cho tôi.." 7 47, vào văn phòng muộn hơn hai phút so với bình thường, xảy ra chuyện gì sao? Cố Minh nheo mắt, ngón tay trượt hai lần trên màn hình, bên trong là bản ghi âm cuộc gọi của Đường Thu Giảo. Tề Duệ Mạc.. Cố Minh hung hăng nhíu mày lại. Người này, dây dưa không bỏ. Nếu mười năm trước đã rời đi, bây giờ còn chạy về làm cái gì? Dứt khoát ở nước ngoài cả đời không phải tốt hơn sao? Một hai phải trở về cản trở hắn, đối với Giảo Giảo của hắn như hổ rình mồi. Cố Minh nhớ rõ, thời điểm khi học sơ trung, hắn thường xuyên nhìn thấy Tề Duệ Mạc cùng Đường Thu Giảo sóng vai nhau đi về nhà. Mỗi lần như vậy, hắn ghen đến nỗi ngực đều đau. Đã nhiều lần hắn nhìn thấy Tề Duệ Mạc tự nhiên duỗi tay lấy chiếc cặp trên vai thiếu nữ, sau đó đem áo khoác trên cánh tay ném vào trong lòng cô. Đường Thu Giảo cầm áo khoác của Tề Duệ Mạc, mà Tề Duệ Mạc, mang cặp sách của cô, hai người tựa như một đôi tình lữ. Mỗi lần như vậy, Cố Minh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hắn không dám xuất hiện trước mặt Đường Thu Giảo, chỉ lặng lẽ trốn trong bóng tối của góc khuất, chà sát bộ quần áo cũ mà người khác đã mặc, giống như chú hề cô đơn, Cố Minh thu hồi đáy mắt âm trầm. Bây giờ hắn không phải là một chú hề. Anh ta nghĩ cũng đừng nghĩ cướp Giảo Giảo của hắn. Hắn nâng tay bấm một chuỗi dãy số "Xin chào, cậu có phải Tề tiên sinh không?' " Là tôi, anh là? " " Tôi là chồng của Giảo Giảo, Cố Minh, Giảo Giảo nói rằng người bạn khi còn nhỏ của cô ấy sẽ về nước, nhưng Giảo Giảo không tiện để đi đón máy bay, cậu có yêu cầu gì muốn tôi giải quyết không?" T "Thu tổng." "Chào buổi sáng, Tiểu Thu tổng." "Tiểu Thu tổng, xin chào!" * * * Đường Thu Giảo đi lên lầu, gặp nhiều người chào đón cô. Tập đoàn Song Thu có hai khu lớn nhỏ. Thu Ngư là tổng giám đốc của tập đoàn, cô ấy đã lãnh đạo đoàn đội một đường tung ra rất nhiều dự án, đem những phần mềm do nhóm phát triển đưa ra tầm nhìn của công chúng. Tiểu Thu tổng Đường Thu Giảo là phó tổng giám đốc, đồng hành cùng với Thu Ngư gây dựng sự nghiệp, nhưng thất bại từ lần này đến lần khác, họ không vì thế mà chán nản, một lần lại một lần cùng nhau bắt đầu gây dựng sự nghiệp lại. Nếu Thu Ngư là nữ cường nhân đầy sắc bén, một người phụ nữ mạnh mẽ, thì Tiểu Thu tổng lại trầm tĩnh dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, là bảo vật của tập đoàn. "Tiểu Thu tổng, vừa nãy tổng giám đốc tìm ngài, lúc ấy ngài không có ở đây, lát nữa ngài nhớ lên đó gặp cô ấy nhé..", thư ký lên tiếng nhắc nhở. Đường Thu Giảo nhấp môi nhẹ nhàng cười, đáy mắt như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh. "Được.." Cô nhặt tài liệu trên bàn, đi đến văn phòng bên cạnh. "Thu Ngư, mình có thể vào không?" Đường Thu Giảo cong ngón tay tinh tế, gõ gõ cửa. "Răng rắc" một tiếng, cửa mở ra. Người phụ nữ bên trong đang mặc đồ ngủ, ngậm bữa sáng trong miệng, đặt một tay lên nắm cửa, lười biếng nhìn Đường Thu Giảo. Đường Thu Giảo sửng sốt một lúc, sau đó nhíu mày "Thu Ngư, tại sao cậu lại ngủ trong văn phòng? Có phải lại suốt đêm xử lý văn kiện không?" Thu Ngư gật đầu, ném thư mục trên bàn vào trong lòng Đường Thu Giảo Đường Thu Giảo chậm rì rì đóng cửa lại, cẩn thận đặt một sấp tài liệu trên tay lên bàn, sau đó mở ra xem. Đôi đồng tử của cô co rụt lại "Tại sao lại là cậu ấy?" Thu Ngư cắn một miếng bánh rán giò cháo quẩy, dựa vào sô pha, lười biếng hỏi "Cậu biết anh ta?" Nhìn ba chữ chữ "Tề Duệ Mạc" rõ ràng trong tài liệu, ảnh chụp diện mạo thoải mái của người đàn ông cùng với lý lịch sơ lược, Đường Thu Giảo khựng lại. Tại sao gần đây cậu bạn khi bé của cô lại xuất hiện thường xuyên như vậy? "Người này là bạn khi bé của mình.." "Tớ buồn bực cả buổi tối, một người lợi hại như vậy làm sao có thể chọn một bản lý lịch từ công ty nhỏ của chúng ta? Hóa ra là vì cậu, em gái của tớ." Thu Ngư hài hước nói "Đừng nói vớ vẩn, Thu Ngư, mình đã kết hôn." Đường Thu Giảo tức giận đem văn kiện ném vào người Thu Ngư. "Yo! Đây là mị lực của phụ nữ đã kết hôn.." Thu Ngư duỗi tay bắt lấy văn kiện một cách dễ dàng, đem văn kiện mở ra "Anh chàng lớn lên không tồi đúng không? Giảo bé nhỏ, có muốn xem xét đổi ông xã khác không nè?" Đường Thu Giảo lấy gối đập vào người cô ấy "Đừng nói chuyện vô nghĩa, Cố Minh đối xử với mình rất tốt.." Thanh âm cô mềm mại quyến rũ, không giống như tức giận, càng giống như đang làm nũng hơn. "Ai nha, Tiểu Thu tổng dịu dàng đáng yêu của chúng ta đánh người!" Đường Thu Giảo buồn bực, tự hỏi không biết tại sao Thu Ngư lại chán ghét Cố Minh như vậy. Ngay cả khi nhiều lần Cố Minh đã giải quyết các vấn đề về thủ tục cho Thu Ngư, nhưng cũng không thể loại bỏ ác cảm của Thu Ngư đối với Cố Minh. Thu Ngư mỗi ngày bên cạnh cô nói Cố Minh nhìn qua rất không bình thường. Hỏi cô ấy tại sao, cô ấy nói đôi mắt Cố Minh nhìn cô rất kỳ kỳ quái quái, giống như dã thú, giống như ác quỷ. Đây là cái lí do gì? Chồng cô siêu cấp ôn nhu săn sóc, được không? Đường Thu Giảo cũng bất lực về mối quan hệ ác liệt giữa bạn thân và chồng mình, cô chỉ có thể cố gắng tránh để họ gặp nhau. Dưới lầu ô tô, giao diện cuộc gọi trên màn hình di động của Cố Minh biến mất. Anh xem lại vị trí của Đường Thu Giảo, cô đang trong văn phòng của Thu Ngư. Lông mày xinh đẹp nho nhã của hắn nhíu lại, tại sao cô lại ở cùng người phụ nữ đó? Không cần suy nghĩ, hắn cũng biết người phụ nữ ngu xuẩn kia ở trước mặt Giảo Giảo nói những gì. Cố Minh siết chặt di động, hồi lâu mới chậm rãi buông ra, lái xe đến chợ bán thức ăn. 17 50, đúng giờ đi ra cửa đón Giảo Giảo về nhà. Cố Minh ngồi vào ghế lái, lẳng lặng nhìn về phía cửa công ty. Lúc 18 05, Giảo Giảo đúng giờ ra khỏi công ty. Bóng dáng xinh đẹp đó xuất hiện ở cổng lớn, thướt tha lả lướt, xinh đẹp điềm tĩnh. Cố Minh cau mày, nhìn người phụ nữ đang nói chuyện cùng người đàn ông. Hắn biết đó là giám đốc tuyên truyền của công ty cô. Cố Minh mở cửa xe, đi đến cửa công ty. Hắn siết chặt nắm tay, nhưng vẻ ngoài hắn vẫn hào hoa phong nhã phong độ như cũ. Khi hắn vừa xuống xe, có không ít cô gái trẻ nhìn trộm hắn. Hôm nay Cố Minh mặc áo sơ mi trắng, lông mày hắn nhướng lên, đôi môi mỏng khẽ cong. Quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài, cơ bắp ẩn hiện dưới chiếc áo sơ mi trắng. Trên mặt hắn tao nhã lịch sự, nhưng trong lòng như có hung thú gầm thét. Đừng cười với người khác, Giảo Giảo. Đừng nói chuyện với người khác, Giảo Giảo của anh. Đường Thu Giảo thấy ông xã nhà mình không nhanh không chậm đi về phía cô, quay sang nói lời tạm biệt với giám đốc bộ phận tuyên truyền bên cạnh, tay liền bị người đàn ông nắm chặt. Cô híp đôi mắt đẹp nhìn người đàn ông bên cạnh, ông xã nhà cô thật đẹp mắt. Hmm? Đường Thu Giảo nhíu mày, vết đỏ trên tay áo hắn là gì? Quần áo của Cố Minh luôn luôn sạch sẽ, có khi không thể tìm thấy một chút nếp gấp. Hiện tại lại xuất hiện vết đỏ đặc biệt bắt mắt. Còn chưa suy nghĩ xong, Đường Thu Giảo đã bị người đàn ông đưa lên xe. "Cố Minh, có phải anh bị thương không?" Đường Thu Giảo túm lấy tay áo hắn. Cố Minh cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt tự nhiên trả lời "Không có gì, khi nãy giết con cá, không cẩn thận nên dính vào, anh vội vã đi đón em về nhà nên chưa kịp thay quần áo." Đường Thu Giảo khẽ thở phào, mỗi ngày cô đều bị Thu Ngư tẩy não, rất nhiều mảnh máu vừa lướt qua đầu cô. ngôn tình truyện ngắn

hắn ghen điên cuồng